GƯƠNG CHIẾN ĐẤU - Trang 126

làm thống đốc Ryhad. Theo tục thì Rahman được lên ngôi kế vị hai anh.
Salim muốn từ cho tuyệt hậu họa, ngoài mặt làm bộ thân mật, xin được vô
yết kiến Rahman, nhưng dặn các lính thị vệ theo hầu là hễ khi nào có gia
đình Rahman hội họp đủ mặt ở đại diện thì sẽ bủa vây và giết cho không
còn một đứa con đỏ.

Rahman biết được âm mưu đó, ra tay trước. Khi Salim làm lễ rồi, ung dung
ngồi uống cà phê, bỗng ngó chung quanh hỏi:

- Thưa Ngài, tôi muốn được tỏ lòng tôn kính tất cả gia đình của Ngài, vậy
Ngài có thể cho vời chư vị đó lại cả đây được không?

Thì Rahman rút ngay con găm ra và tất cả bộ hạ tuốt gươm ùa vào trong
điện, trói Salim lại, giết tên lính thị vệ của y, rồi quẳng Salim xuống một
giếng nước. Abdul Aziz lúc đó mới mười tuổi, đứng sau lưng một tên nô lệ
lực lưỡng, có bổn phận che chở cho ông, kinh khủng nhìn cảnh chém giết
ghê gớm đó. Mình ông vấy máu và hình ảnh khắc ghi trong đầu ông. Sau
này nhắc lại chuyện ấy, ông bảo:

- Lần ấy tôi đã học được điều này là gặp nguy cơ thì phải ra tay trước.

Nhưng Rahman chống cự không nổi với Rashid, nên phải bỏ kinh đô, trốn
xuống phương Nam, ở nhờ dân tộc Mourra, lang thang hết nơi này, nơi
khác trong một miền hoang vu khô cháy với một bọn tùy tùng mỗi ngày
một thưa thớt. Họ chịu đói, chịu khát, lại làm cữ nữa, phải đào rễ cây mà
ăn. Một hôm, tuyệt vọng, Rahman kêu Aziz và ba người thị vệ trung kiên
lại, bảo:

- Chúa bắt chúng ta chết ở nơi này rồi. Chúng ta phải tuân lệnh Chúa. Thôi,
quỳ cả xuống mà tụng kinh và cảm ơn Chúa.

Aziz phản kháng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.