truyện danh tiếng: truyện Tiếng gọi của rừng (L’apel de la forêt) trong đó
con chó Buck đóng một vai trò quan trọng, chính con chó tinh khôn ông đã
thấy ở miền Klondike; và truyện Đứa con của chó sói (Le fils du loup) tả
những cuộc xung đột tàn bạo giữa người da đỏ và người da trắng, những
hiềm khích, ghen ghét, thù oán giữa người da trắng với nhau vì tham vàng
mà tán tận lương tâm.
*
* *
Năm đó ông đã hai mươi hai tuổi mà vẫn chưa có nghề gì trong tay, vẫn
thỉnh thoảng phải nhờ bà Eliza chu cấp. Bà tuy khác mẹ với ông mà mến
ông hơn em ruột, gần như con. Một người bạn gái khuyên ông kiếm một
chân thư ký. Ông bất bình, tuyệt giao, mặc dù biết rằng cô đó thật tình
thương ông, rồi kể lể tâm sự với một người thân:
“Nếu tôi nghe lời cô ấy thì bây giờ tôi đã thành một thư ký của một luật sư
nào đó, lãnh mỗi tháng bốn chục đô la, hoặc một nhân viên hoả xa, một anh
chàng cạo giấy. Tôi có quần áo lạnh, tôi đi coi hát, tôi vô một hội vô nghĩa
lý, tôi giao thiệp với một nhóm anh em vui vẻ, nói năng như họ, suy nghĩ
như họ, hành động như họ, tóm lại, bao tử tôi được đầy, thân tôi được ấm,
óc tôi khỏi lo, lòng tôi khỏi chua chát, không có tham vọng gì quá đáng mà
cũng chẳng ham muốn gì, trừ cái ham muốn sắm đồ đạc và cưới vợ. Và tôi
sẽ mãn nguyện được sống như một thằng múa rối. Cô đó sẽ yêu tôi, nhưng
ít hơn bây giờ. Vì tôi không chịu làm một người thợ, vì tôi chứng thực trí
óc tôi hơn bực trung bình, vì tôi khác phần đông những người trong giới
tôi, vì những lẽ đó mà cô ấy để ý đến tôi. Nếu sau này tôi vượt lên trên mọi
người thì không ai vui sướng bằng cô ấy. Nhưng bây giờ đây, thì cô ấy
khuyên tôi đừng nghĩ gì đến thành công, muốn cho tôi sa lầy trong cái hạnh
phúc của một đời sống thú vật. Học để làm gì kìa? Đọc một bài thơ hay có
thú gì đâu? Cô ấy không hề tìm cái vui đó, mà những anh Tom, anh Dick,
anh Harry chẳng biết cái vui đó và rất mực sung sướng đấy. Luyện trí tuệ