GƯƠNG CHIẾN ĐẤU - Trang 45

hướng dẫn tài năng của mỗi sinh viên, nên ông phải đọc thêm rất nhiều và
đồng thời tập viết đủ loại: truyện ngắn, thơ, văn trào phúng, tuỳ bút, tiểu
luận…

Lúc đó ông đã có chủ trương rõ rệt là muốn viết văn thì trước hết phải
sống, sống mãnh liệt. Ông bảo một người bạn: “Trong óc anh chưa có gì để
kể lại đâu. Đi nhiều và học trong đời như tôi đã học. Bất kỳ ai cũng có thể
viết đúng ngữ pháp được, nhưng điều cốt yếu là phải biết diễn tả một cái gì
sống (…). Tôi cam đoan với anh rằng tôi không khi nào thiếu đề tài để viết
(…). Những cảnh đời ta đã trải, dù ghê gớm đến đâu cũng có cái đẹp của
nó”. Rồi ông nói thêm, giọng áo não: “Tuy vậy, tôi không cầu cho con tôi
tập vào đời một cách khổ cực như tôi”.

Quan niệm đó đúng, nhưng ông lại chưa luyện được một lối hành văn mà
lại khinh thường ngữ pháp, nên các bài ông viết không báo nào chịu đăng.
Ông buồn rầu nhưng không thất giọng, đọc lại truyện ngắn được tờ San
Francisco Call
thưởng mấy năm trước để tìm nguyên nhân tại sao lần đó
thành công mà lần này thì thất bại. Ông thấy lỗi tại ông dùng một lối văn
quá trừu tượng, mà phương pháp diễn tả chưa hoàn hảo.

Ông xin vô làm trong một tiệm giặt để kiếm ăn, ít lâu sau ông bị đuổi vì
một lý do rất lạ lùng: ông tìm được một cách giặt ủi ít mệt mà nhiều kết
quả, có thể vừa làm việc vừa đọc sách được. Ai cũng nhận cách đó là tiện
lợi, nhưng người ta không ưa những người thợ có sáng kiến và ông thất
nghiệp một lần nữa.

*
* *

Thì vừa nhằm lúc ở Mỹ có phong trào đua nhau lên miền Klondike ở
Alaska để đào vàng. Năm đó là năm 1897, Jack London tìm một người
hoặc một công ty nào chịu mướn ông mà không ra, thì may người anh rể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.