GƯƠNG HY SINH - Trang 152

xổ mỗi ngày là họ mạnh. Cám ơn ông, những sản phụ của nhà thương
chúng ta được xổ kỹ nhất ở khắp nước.
Được cái Birly không hề cản trở, ghen ghét ông, có lần lại còn tỏ lòng
thương hại nữa:
- Bác sĩ tận tâm quá, sao mà lao lực suốt ngày đêm, coi bệnh nhân như là
ruột thịt của bác sĩ vậy?
- Thưa ông giám đốc, tôi không có gia đình nên coi họ như là người thân
vậy.
- Thật họ có phước mới gặp được bác sĩ. Nhưng bác sĩ nhớ đấy nhé. Cho xổ
mỗi ngày đi. Cứ cho xổ đi, cho xổ hoài đi, sẽ không có một người nào chết
nữa, 0,46%, tốt lắm rồi!
Semmelweis chỉ đứng trơ trơ ra, không mỉm cười, cũng không thở dài được
nữa. Chẳng một ai hiểu mình cả!
Trong mấy năm, lời phê bình của các bác sĩ ở khắp nơi cũng thỉnh thoảng
được bạn bè gởi tới cho ông, nhưng đều một giọng: Đâu có giản dị như
vậy?. Hoặc: Nguyên do là tại Khí Độc, tại Thời Tiết, tại Lên Sữa …
. Người
ta chỉ biết lặp lại những thuyết cũ học ở trường. Người ta cũng chẳng thèm
thí nghiệm nữa, cứ thấy cái gì mới là tin chắc rằng sai!

o0o

Nhà thương nhỏ, lương không được bao nhiêu, ông thiếu hụt, ăn bận lôi
thôi. Markussovsky thương hại, khuyên ông khám bệnh thêm ở nhà. Muốn
vậy, cần sắm thêm vài bộ quần áo sang trọng và một con ngựa tốt. Bạn bè
giúp tiền và ông nghe lời họ mở một phòng khám bệnh. Mới đầu, thân chủ
chỉ lưa thưa vài người vì tuy ông giỏi và tận tâm, nhưng ông lại không khéo
xã giao.
Dịp may tới, Hầu tước phu nhân Gradinish bị một chứng nan y, cho mời
ông tới chẩn mạch. Bà là người quyền thế và hách nhất trong xứ, tất cả
hạng quý phái đều sợ. Y sĩ nào được chẩn mạch cho bà thì sẽ nổi danh khắp
nước. Semmelweis và một y sĩ nữa ngồi xe tới biệt thự, qua ba bốn lần cửa,
ở mỗi cửa một tên lính hầu chực sẵn, dẫn vô phòng trong. Sau cùng, hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.