GƯƠNG HY SINH - Trang 154

dậy, chạy một mạch tới lâu đài của nữ Hầu tước, kéo chuông liên hồi, làm
gia nhân hoảng hốt ra mở cửa. Ông sồng sộc chạy vô, hổn hển tới bên
giường bà Hầu tước. Bà ta đương đọc sách, ngó lên, vẻ khinh bỉ. Ông tiến
lại:
- Tôi xin lỗi Hầu tước!
- Sao vô lễ vậy?
- Một chút thôi ạ!
Ông khám lại cái mụn, đúng rồi, ông hớn hở thưa:
- Bẩm Hầu tước, về nhà tôi vẫn nghi ngờ. Lúc nãy nhớ lại, vội vàng lại đây
thưa Hầu tước hay để Hầu tước khỏi lo. Không phải là ung thư, chỉ là một
cái bướu thôi ạ!
- Được! Bác sĩ về đi!
Tới nhà ông mới hay mình vẫn đang mặc quần áo ngủ mà đi thăm bệnh.
Tin lại đồn vang cả Châu thành. Và từ đó, thân chủ vắng hoe. Ai mà còn
muốn lại khám bệnh ở chỗ một bác sĩ “Rừng rú” tới bực đó? Semmelweis
lại an phận sống trong cảnh nghèo.

o0o

Mới 36 tuổi mà tóc ông đã hoa râm. Bác sĩ Birly qua đời, ông được thay
chân giáo sư sản khoa. Số chết ở phòng hộ sinh xuống tới 0,39%.
Ở Vienne, Klein chết, Carl Braun lên thế. Chắc các độc giả còn nhớ Braun,
người đã đứng chờ ông ở cửa nhà thương Vienne để trả lại ông chai nước
vôi pha Cơ lo. Số tử trở lại như xưa: 25 – 30%. Hébra không còn quản lý tờ
Y Học Vienne nữa. Người thế chân cho đăng ngay một bài đả kích phương
pháp phòng độc của Semmelweis, đoạn kết có câu:
“Chúng tôi nghĩ rằng thuyết khử độc bằng nước Chlorine đã chết từ lâu,
chết hẳn rồi. … Chúng tôi khuyên độc giả đừng để cho ngụy thuyết đó làm
lầm lạc nữa”

Hay những tin đó, ông chán nản. Trong lúc tinh thần đang xuống thì may
mắn thay, ông gặp được một thiếu nữ, nàng Maria Weidenhofer. Nàng thì
trẻ, con nhà giàu mà ông thì lớn tuổi, vẻ mặt khắc khổ, y phục lôi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.