- Lần chót tôi cảnh cáo, nếu bị can còn ngoan cố y sẽ bị đưa về khám.
Ông Chánh án điềm đạm hơn, cho dịch những câu bị can vừa nói, rồi
thêm :
- Một mình bị can làm sao làm nổi tập thơ này. Lời thơ già giặn lắm.
Ba anh có giúp cho anh làm tập thơ này không ?
Viên Chánh án dụng ý dọa bị can rằng : « Coi chừng, tòa sẽ bắt cả cha
anh như là tòng phạm ». Đắc không nao núng, không chờ viên thông ngôn
dịch lời viên chánh án, anh trả lời liền bằng tiếng Việt :
- Ông muốn biết ai là tòng phạm ? Tòng phạm của tôi là hai chục triệu
đồng bào tôi, là thanh niên toàn quốc.
Thấy bị can nói nhiều quá, ông chánh án không thèm nghe lời dịch
nữa, bảo cảnh sát :
- Hãy lôi bị can về chỗ ngồi. Kêu cha của bị can lên.
Rồi ông nghiêm trách ông Phạm văn Hạnh :
- Ông có con không biết giáo dục. Ông đừng quên rằng con ông còn vị
thành niên, ông có trách nhiệm về nó.
- Con tôi ở nhà thì tôi có trách nhiệm, còn nó đi học thì trách nhiệm về
nhà trường, về chánh phủ.
Viên chánh án thấy người cha bình thản, không run sợ, nên lo ông sẽ
tuyên truyền nữa bèn ngắt lời :
- Thôi đủ. Xin ông Biện lý lên tiếng.
Biện lý buộc tội gắt gao rồi Luật sư Pháp binh vực gượng gạo vì ông bị
phải một « thân chủ cứng đầu » quá, bào chữa sao nổi.
Phạm tất Đắc bị kết án « gởi lên trại giáo hóa Trị Cụ » ở thượng du,
giam giữ đến tuổi trưởng thành : 21 tuổi. Trị Cụ cũng như trại Ông Yệm
trong Nam thời Pháp thuộc.