GƯƠNG VỠ - Trang 127

- Tại sao lại có câu hỏi ấy? - Bất chợt cô gái hỏi lại.

- Tôi coi đó là vấn đề rất quan trọng.

- Ông có nghĩ rằng câu trả lời cũng rất quan trọng không?

- Có chứ. Cô có tài quan sát nét mặt con người, tìm kiếm thời điểm mà tính
cách của họ xuất hiện rõ nhất để chụp ảnh.

- Cô đã thấy có một cái gì đó ư?

- Có phải một mình tôi không?

- Ngoài cô còn có những người khác nữa. Nhưng tôi chỉ nhận được những
cách mô tả vẻ mặt, đôi khi lại khác nhau nữa.

- Đó là những ý kiến gì?

- Có người nói bà ta như sắp ngất đi.

Margot Bence chậm chạp lắc đầu.

- Người khác lại nói hình như bà ta đã ngạc nhiên, kinh ngạc, lạ lùng -
Dermot yên lặng mọt lúc rồi nói tiếp - Người khác nữa lại nói bà ta đã khiếp
sợ.

- Khiếp sợ ư? - Margot hỏi lại và suy nghĩ.

- Cô có chung nhận xét với ý kiến thứ ba này không?

- Tôi không biết. Có thể là như vậy.

- Nói tóm lại người ta nói những ý kiến rất văn chương, mượn trong thơ của
Tennyson: “Chiếc gương vỡ từng phần. Ta thật đáng bị nguyền rủa, người
tình của Shalott kêu lên”.

- Ở đây chẳng có một chiếc gương nào, nhưng nếu có thì nó cũng đã vỡ mất
rồi... - Cô gái ngừng nói - Xin ông đợi tôi một giây. Tôi không cần mô tả làm
gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.