- Tại sao lại có câu hỏi ấy? - Bất chợt cô gái hỏi lại.
- Tôi coi đó là vấn đề rất quan trọng.
- Ông có nghĩ rằng câu trả lời cũng rất quan trọng không?
- Có chứ. Cô có tài quan sát nét mặt con người, tìm kiếm thời điểm mà tính
cách của họ xuất hiện rõ nhất để chụp ảnh.
- Cô đã thấy có một cái gì đó ư?
- Có phải một mình tôi không?
- Ngoài cô còn có những người khác nữa. Nhưng tôi chỉ nhận được những
cách mô tả vẻ mặt, đôi khi lại khác nhau nữa.
- Đó là những ý kiến gì?
- Có người nói bà ta như sắp ngất đi.
Margot Bence chậm chạp lắc đầu.
- Người khác lại nói hình như bà ta đã ngạc nhiên, kinh ngạc, lạ lùng -
Dermot yên lặng mọt lúc rồi nói tiếp - Người khác nữa lại nói bà ta đã khiếp
sợ.
- Khiếp sợ ư? - Margot hỏi lại và suy nghĩ.
- Cô có chung nhận xét với ý kiến thứ ba này không?
- Tôi không biết. Có thể là như vậy.
- Nói tóm lại người ta nói những ý kiến rất văn chương, mượn trong thơ của
Tennyson: “Chiếc gương vỡ từng phần. Ta thật đáng bị nguyền rủa, người
tình của Shalott kêu lên”.
- Ở đây chẳng có một chiếc gương nào, nhưng nếu có thì nó cũng đã vỡ mất
rồi... - Cô gái ngừng nói - Xin ông đợi tôi một giây. Tôi không cần mô tả làm
gì.