GƯƠNG VỠ - Trang 128

Cô đi qua tấm màn nhung và biến mất. Ông nghe thấy những tiếng càu nhàu,
sau đó thì cô xuất hiện.

- Khi cần đến thì rất khó tìm - Cô nói - Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã tìm
thấy.

Cô tới nơi và đưa cho ông một tấm ảnh bóng bẩy. Đó là ảnh của Marnia
Gregg, rất đẹp. Bà ta đang bắt tay một bà đứng trước mặt. Nhưng Marina
Gregg không nhìn người đang tiếp chuyện, không nhìn cả ống kính nữa. Mắt
bà nhìn thẳng vào một điểm ở bên trái. Mặt bà không thể hiện cái gì cả, nói
đúng ra là như vậy, không sợ hãi, không buồn phiền. Marina đang nhìn một
cái gì đó làm cho bà ta cảm động đến mức không một sự phản ứng vật chất
nào có thể thay đổi nét mặt bà. Dermot Craddock đã nhìn được cái đó trên
mặt của một người đàn ông, một tử tù, sắp bị mang đi bắn.

- Ông hài lòng chứ? - Margot Bence hỏi.

Craddock thở ra.

- Vâng. Cảm ơn cô. Rất khó khăn để nói là đúng hay sai với các nhân chứng.
Lần này thì không nhầm nữa. Cặp mắt ấy đã thú nhận và nói lên tất cả. Liệu
tôi có thể giữ lại tấm ảnh này không?

- Được. Tôi còn âm bản.

- Cô không gửi nó đến tòa báo ư?

Margot Bence lắc đầu.

- Tôi không có ý định làm như vậy.

- Đây là bức ảnh rất đẹp. Tòa báo sẽ trả nhiều tiền.

- Không. Khi thể hiện tinh thần của một người nào đó mà nói đến tiền nong
thì thật là khó chịu.

- Cá nhân cô, cô có quen biết bà Marina Gregg không?

- Không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.