GƯƠNG VỠ - Trang 94

- Như vậy, chúng ta có thể nói, một khi bà ta đã mệt mỏi về chúng thì bà ta có
thể từ bỏ chúng. Sau khi đã nuôi nấng chúng trong sự giàu sang. Có đúng như
thế không?

- Có thể.

- Trẻ con rất nhạy cảm - Bà Marple ngẩng đầu và tiếp tục nói - Nhạy cảm hơn
là chúng ta tưởng. Người ta dễ dàng xúc phạm chúng, chúng cảm thấy bị
ruồng bỏ. Người ta không thấy cái đó vì người ta cho rằng mình đã nuôi dạy
chúng tốt: giáo dục, đời sống đầy đủ hoặc một thu nhập cao. Nhưng những
cái đó không đủ. Chúng vẫn oán hận.

- Phải. Nhưng như vậy là tìm hiểu quá xa. Ý kiến của bà đúng ra là gì?

- Tôi chưa biết rõ. Tôi tự hỏì những đứa con ấy bây giờ ở đâu, tôi muốn biết
tuổi của chúng. Với những cái tôi đọc được thì bấy giờ chúng đã là người
thành niên cả rồi.

- Tôi sẽ đi tìm hiểu. - Craddock nhẹ nhàng trả lời.

- Tôi không muốn gây ảnh hưởng tới anh, không muốn áp đặt ý kiến.

- Tôi sẽ ghi lại. Cái đó không có gì là sai cả.

Dermot lấy sổ tay và ghi vào đó một vài chữ.

- Bây giờ bà có muốn nhìn qua bảng danh sách không?

- Tôi cho rằng trong đó không có điều gì có ích cả.

- Thế thì tôi xin được nói với bà hai câu. Trước hết là Jason Rudd, người
chồng. Mọi người đều nói rằng ông ta rất yêu quý vợ. Cái đó cũng đã là một
điều đáng ngờ rồi.

- Không hẳn thế - Bà Marple nói - ông ta rất đứng đắn.

- Ông ta đã muốn che giấu sự việc nạn nhân được ngắm trước là vợ ông. Ông
ta không nói việc này với cảnh sát. Ông ta cho rằng chúng tôi ngu ngốc,
không nhận ra điều này. Chúng tôi đã biết ngay từ đầu. Nếu ông ta yên lặng,
như ông nói, thì chỉ là không để người vợ sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.