GÚT THỦY TRIỀU - Trang 29

phải đang sống ở đấy. Ôi, Conor ơi, em ước gì mình đang rong ruổi ngoài
Ingo kia...”

“Đừng nói thế!” “Đó là sự thật.”
“Anh biết,” giọng Conor từ tốn và nặng nề. “Em không thể không mong

muốn điều em khao khát. Anh không trách em, Saph. Anh rất hiểu cảm
giác của em. Cảm giác đó uy lực lẫn mê người. Nó thu hút em, và cũng lôi
kéo cả anh. Nhưng anh nghĩ nếu em nỗ lực hết sức – nỗ lực thực sự ấy –
em có thể tự ngăn mình lựa chọn bước tiếp theo.”

“Bước tiếp theo nào?”
Conor nhún vai. “Không biết. Anh đang suy nghĩ rõ ràng hơn.” Giọng

anh tôi thay đổi, chuyển sang đùa cợt thay vì nghiêm túc cứng nhắc. “Tuy
nhiên, có một điều em chưa nghĩ đến, Saph. Em thích việc nói chuyện với
lũ cá heo tới mức em quên bẵng Sadie.”

“Sao cơ?”
“Họ không có chó ở Ingo, Saph à.”
Như nghe hiểu anh nói, Sadie chồm lại gần, dụi mõm vào người tôi. Nó

luôn nhận biết khi nào có vấn đề gì bất ổn và cố cải thiện mọi chuyện tốt
đẹp hơn. Đôi mắt nâu của nó chăm chú dán lên mặt tôi. Làm sao tôi có thể
lãng quên Sadie, dù chỉ một phút cơ chứ? Họ không có chó ở Ingo.

Có lẽ họ có. Có lẽ họ có thể nuôi chúng. Sadie không giống một chú chó

bình thường. Liệu nó có thể cùng tôi xuyên qua mặt nước và lặn tới Ingo
không? Tôi chẳng biết. Tôi thử hình dung cảnh cơ thể vàng óng của Sadie
tự do hụp lặn sâu trong Ingo, hai lỗ mũi khép chặt để nước không chui vào.
Nhưng vô ích, bức tranh tôi vẽ ra trong đầu trông giống một con hải cẩu
đang bơi lội, chẳng hề có điểm nào tương đồng với Sadie.

Sadie rền rĩ. Thứ tiếng kêu nài xin, ai oán từ sâu trong họng con chó. Nó

kê hai chân trước vào lòng tôi cho đến khi những sợi ria cứng gần mõm làm
mặt tôi nhồn nhột.

“Nếu không có chú Roger, chẳng đời nào em được nhận nuôi Sadie,”

Conor nói tiếp. “Chú ấy giục mẹ mãi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.