HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 116

- Cuối tuần tụ tập bạn học, anh có đi không?

- Ừ! Để sau đi. Hôm đó, có thể anh sẽ đưa Văn Hạ đi dạo phố. - Giọng

Tô Mạch không lấy gì làm hồ hởi, dường như người đàn ông vừa mỉm cười
lúc nãy đã sớm đi mất. Người trước mặt là một người hoàn toàn xa lạ.

Khâu Tư vẫn mỉm cười. Lúc này cô tự nhủ, dù trong lòng có nghĩ thế

nào thì trên mặt vẫn phải nở nụ cười để mọi người có thể cảm nhận được sự
chân thành. Cái tên Văn Hạ này lại một lần nữa khắc sâu trong lòng cô.

Hằng ngày, Văn Hạ đều chơi điện tử, chơi Line, kim cương, mạt

chược, QQ, tất cả những trò chơi điện tử mà cô có thể chơi. Chán quá đi
mất! Một tiệm cà phê tốt như vậy mà cô làm cho nó trở thành sống không
ra sống, chết chẳng ra chết. Ý chí chiến đấu của Mèo con cũng mất rồi.
Hằng ngày, cậu đều viết kịch bản cho Gấu xui xẻo. Tiếng động thường
xuyên vang lên trong cửa tiệm là tiếng kích chuột và tiếng gõ bàn phím.
Hai người ai bận việc của người đấy.

Cửa tiệm vốn yên tĩnh là vậy, ai ngờ hôm nay Tô Tịch bỗng nhiên

khóc nức nở xông vào làm Văn Hạ giật bắn cả mình. Cô ngoái đầu lại nhìn
thì khuôn mặt vốn luôn được trang điểm rất đậm của Tô Tịch đã ướt nhèm.
Phản ứng đầu tiên của Văn Hạ là thắc mắc, đây là loại mascara gì, nó chẳng
có tác dụng không thấm nước gì cả.

Tô Tịch chạy đến bên quầy nức nở nói:

- Em… Em… Chị Muỗi… Em…

Có thể là vì Tô Tịch khóc dữ quá nên tiếng nấc nhẹ vang lên nghẹn

ngào, nói không nên lời khiến Văn Hạ càng thêm lo lắng. Cô vội chạy ra
nắm lấy vai Tô Tịch hỏi:

- Em làm sao vậy? Em nói đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.