HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 140

Đến trước tòa nhà công ty Minh Thị, Văn Hạ xuống xe rồi lại chống

nạnh nhìn tòa nhà cao cao này, mắt lim dim. Cô ngoái đầu lại nói với Minh
Ưu đang đứng phía sau:

- Đi nào.

Thực ra Minh Ưu không hề muốn đến nơi này. Mặc dù cậu biết sẽ có

một ngày nơi này có thể thuộc về cậu nhưng cậu vẫn không thích. Cậu có
sở thích riêng của mình, có cách nghĩ riêng của mình. Mẹ cậu là một họa sĩ.
Cậu hy vọng mình có thể kế thừa sự nghiệp của mẹ, hoàn thành mơ ước
của mẹ.

Cậu còn nhớ, hồi nhỏ, mẹ cậu thường đưa cậu đi du lịch các nước.

Đúng vậy. Chỉ có cậu và mẹ cậu thôi vì bố cậu quá bận. Cậu không biết ông
bận việc gì. Cậu chỉ biết bố luôn vắng nhà. Còn nếu ở nhà thì cũng chỉ gây
chuyện làm mẹ cậu phải khóc.

Mẹ cậu luôn cầm bút vẽ lặng lẽ mô tả lại mọi thứ. Dưới ngòi bút của

bà, mọi thứ đều trở nên sống động, có sức sống. Bây giờ cậu mới hiểu, có
thể mẹ đã đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trong lòng mình gửi gắm vào
bức tranh.

Trong bức tranh của mẹ, cậu có thế nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy

đồng cỏ xanh, nhìn thấy tương lai nhưng ở ngôi nhà đó, cậu chẳng thấy gì
cả, hoặc là cuộc sống của mẹ mãi mãi là một mảng tối tăm. Cậu bắt đầu vẽ
từ nhỏ. Mẹ đã nắm bàn tay nhỏ bé cầm cây bút của cậu. vẽ những chấm
nhỏ lên bức tranh. Mẹ hỏi Ưu Ưu muốn điều gì nhất?

Cậu nghiêng đầu dưới ánh mặt trời nhìn mẹ mỉm cười, nũng nụi nói:

- Ưu Ưu muốn mẹ.

Mỗi lần như vậy, mẹ đều ôm cậu vào lòng. Cậu nghe thấy tiếng mẹ

khóc và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.