HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 142

Từ đó, cậu cứ như thế trưởng thành và không chịu nói chuyện với

người khác, lạnh lùng nhìn moị thứ. Cậu hận bố đối xử tuyệt tình với mẹ,
hận bố đối xử với cậu như nghĩa vụ, hận tất cả mọi người. Khi cậu vứt bỏ
cả thế giới này thì cả thế giới này lại không vứt bỏ cậu, tất cả mọi người
đều muốn giành những điều tốt đẹp nhất cho cậu, muốn cậu nói chuyện. Dù
bố cố gắng giải thích thế nào, cậu cũng đều không tin, không nghe. Cậu
biết chắc chắn chính ông đã đẩy mẹ ngã xuống cầu thang.

Văn Hạ bước vài bước mới phát hiện ra Minhh Ưu vẫn đứng yên tại

chỗ. Cô lấy tay che ánh mặt trời, gọi to:

- Này, nhanh lên đi chứ

Nghe Văn Hạ gọi, Minh Ưu mới giật mình sực tỉnh. Cậu nhìn như mất

hồn nơi bố hằng ngày làm việc, nơi mẹ căm hận, nơi mà cậu luôn không
muốn bước vào. Vội vàng thu lại dòng suy nghĩ, cậu sải bước đến bên Văn
Hạ.

Văn Hạ thật có tài cáo mượn oai hùm. Lúc trước cô nhờ bóng Tô

Mạch, hôm nay thì nhờ bóng Minh đại thiếu gia. Cô đi dép lê mà như đi
giày ra trận, hùng hùng hổ hổ bước đi, suýt nữa thì tuột cả dép.

Bước đến trước quầy lễ tân, quả nhiên vẫn là cô gái đó.

Văn Hạ không thèm nhìn cô ta lấy một cái mà cứ thế bước thẳng về

phía trước. Cuối cùng, cô gái đó cũng phải lên tiếng:

- Này, sao cô lại đến chứ? - Ai cũng có thể nghe ra giọng điệu hết kiên

nhẫn và coi thường của cô ta.

Dường như Văn Hạ không nghe thấy mà vẫn cứ tiếp tục bước về phía

trước. Chỉ nghe thấy tiếng cô gái đó ầm ĩ, tiếng bước chân đến gần, sau đó
giữ cánh tay cô lại thì cô mới thở dài, ngoái đầu nhìn cô ta lạnh lùng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.