HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 141

- Ưu Ưu, mẹ chỉ có con thôi.

Cậu càng lớn thì bố cậu càng ít về nhà, mẹ cậu thì ngày càng u buồn.

Dần dần trong tranh của mẹ không có ánh mặt trời, không có cỏ xanh,
không có màu sắc, không có hy vọng, tính khí cũng càng ngày khó gần, có
lúc bà ôm cậu vào lòng khóc nhưng có lúc lại nổi giận với cậu. Những ngày
tháng đó có thể coi là những ngày tháng u tối nhất trong cuộc sống của cậu.
Tuổi thơ vốn tươi đẹp của cậu đã bị ảnh hưởng bởi bà như thế đấy.

Cậu còn nhớ sáng hôm đó, mẹ cậu rất đẹp. Những người đã từng gặp

mẹ cậu đều nói bà rất đẹp, cái đẹp thoát tục, cái đẹp khiến người khác
không dám đến gần hoặc là chính vì bà là một họa sĩ thanh cao và thoát tục
nên Minh Chí Nguyên mới không dám đến gần.

Mẹ cậu mặc chiếc sườn xám màu trắng có thêu những bông hoa mẫu

đơn rất lớn đang nở. Tóc bà búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, cao quý
thanh nhã. Bà kéo tay cậu nói:

- Ưu Ưu, chúng ta đi thôi.

Cậu không hiểu. Suy nghĩ non nớt của cậu không thể hiểu được cách

nghĩ của người lớn nên cậu hỏi:

- Tại sao ạ? Mẹ ơi, chúng ta đi rồi thì bố phải làm thế nào ạ?

Cậu hỏi câu này mà rất lâu sau mẹ cũng không trả lời. Bà dẫn cậu ra

cổng đứng nhìn con đường. Cậu biết, mẹ đang đợi bố. Hàng ngày, mẹ đều
đợi bố như vậy, nhưng khi ông quay về thì bà lại vội rời xa. Cậu không
hiểu, không hiểu sao và lại trốn ông như thế?

- Ưu Ưu, con nhớ sau này nhất định phải tìm một người yêu con hơn

là con yêu cô ấy nhé. - Đây là câu cuối cùng bà nói vói cậu vì tối hôm đó,
bố mẹ cãi nhau, mẹ bị ngã từ trên cầu thang xuống và không tỉnh lại nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.