HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 15

Văn Hạ thấy hơi ngại vì Tô Tịch rủ cô đi chơi với đám bạn của cô ấy,

Tô Mạch lại không thích cô chạy ra ngoài. Hơn nữa, nếu anh về mà không
thấy cô ở nhà thì sẽ nổi giận. hít một hơi thuốc, cô nhếch miệng, giả bộ
chẳng quan tâm nói:

- Bỏ đi. Chị chẳng thích đi đâu. Chị chẳng có hứng.

Tô Tịch khinh thường nhìn cô nói:

- Xì! Không dám thì nói không dám. Giả bộ gì chứ?

Văn Hạ chẳng buồn quan tâm. Không dám thì sao nao? Cô không dám

đấy. Chuyện cỏn con có gì ghê gớm chứ? Cô to gan cách mấy cũng không
dám đi qua đêm, vì Tô Mạch mà nổi giận thì sẽ rất đáng sợ!

Văn Hạ đứng dưới khu chung cư ngửi kỹ mùi trên người mình. Ừm,

không có mùi thuốc lá. Tô Mạch cấm cô hút thuốc. Anh mà bắt được chắc
chắn cô sẽ bị mắng. Cô ngẩng đầu lên nhìn từng ô cửa sổ. Cửa sổ tầng
mười ba vẫn tối, Tô Mạch chưa về. Nếu biết sớm thì cô đã đi chơi với Tô
Tịch thêm một lát nữa. Cô nàng đó lại đi chơi rồi, vô tình vô nghĩa bỏ rơi
cô, làm cho cô phải một mình bắt xe về nhà. Thật là đáng thương!

Thang máy dừng ở tầng mười ba, một mình cô buồn bã trở về. Ngày

nào cũng vậy. Ngày nào cũng vậy, cô luôn về trước rồi phải ngồi đợi Tô
Mạch. Có sự nghiệp thì có gì ghê gớm chứ? Có sự nghiệp thì có thể khiến
một cô gái thông minh, đáng yêu, xinh đẹp như cô phải chờ đợi như vậy
sao?

Cô đi chân trần vào phòng tắm, nằm trong phòng tắm tận hưởng bọt

xà phòng dễ chịu. Cô là như vậy. Rõ ràng là chẳng còn nhỏ nữa nhưng khi
có việc gì thì cô luôn thích làm những việc mà chỉ có những cô bé con mới
làm, đó là nhìn những bong bóng bay lên, nhẹ nhàng chạm tay vào nó, vỡ
tan và nghĩ về những ngày đã qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.