HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 176

Dáng vẻ của Mộc Du giống như đứa trẻ không tìm được về nhà, nó

làm cho Văn Hạ càng thấy buồn hơn. Cô nắm lấy bàn tay lạnh buốt của
Mộc Du truyền hơi ấm của cơ thể mình cho cô ấy.

Bây giờ Minh Ưu mới biết chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ không phải

là lúc đứng đây an ủi Mộc Du nên cậu bước đến nhẹ nhàng nói với Văn Hạ:

- Đi thôi. Đến bệnh viện xem sao trước đã.

- Ừ. Phải, phải. Mau đi thôi. - Cậu đã làm Văn Hạ thức tỉnh như vậy.

Cô lập tức kéo Mộc Du chạy ra ngoài bỏ lại Minh Ưu một mình đứng đó.
Minh Ưu cười bản thân, cậu nghĩ: "Văn Hạ, đến khi nào thì chị mới có thể
nhìn thấy tôi ở phía sau chứ chị? ".

Tô Mạch giải quyết xong mọi việc ở Hàng Châu và bay về ngay trong

đêm đó. Đáng lẽ anh và Khâu Tư sẽ lên máy bay vào sáng sớm hôm sau
nhưng anh lo cho Văn Hạ, anh có cảm giác chắc chắn Văn Hạ sẽ làm ầm
chuyện này lên. Đến lúc mọi người đều biết thì tất cả sẽ chấm dứt. Thế nên,
anh nói với Khâu Tư một tiếng, bất chấp lời khuyên của cô ta một mình bỏ
về thành phố Cát Lâm.

Anh kéo lê cơ thể mệt mỏi về đến nhà. Vừa mở cửa ra thì anh giật nảy

cả mình.

Nhìn căn phòng vừa bộn, quần áo ném đầy nền nhà, trên giường, trên

mặt đất, trên đầu giường vẫn còn đồ của Văn Hạ. Lẽ nào có trộm vào nhà?
Văn Hạ đâu? Không đúng. Nhìn xung quanh, hình như không thiếu thứ gì.
Anh vừa đi vừa cúi xuống nhặt đồ, sau đó anh nhìn thấy chiếc va li da nhỏ
của Văn Hạ vứt ở dưới đất.

Tô Mạch đứng đó nhìn chiếc va li Betty màu đỏ, anh tưởng tượng ra

bộ dạng Văn Hạ ngồi đó ủ rũ. Cô nàng lười biếng đó vốn không biết tìm đồ
đạc cho mình. Chẳng trách cô lại làm cho mọi thứ trở nên lộn xộn như vậy
nhưng tại sao cô lại lấy va li ra? Lẽ nào. . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.