HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 184

Đến phòng mẹ cậu, không gian yên lặng, có mùi hoa tulip thoang

thoảng. Ngoái đầu lại nhìn cửa sổ mở quá rộng, gió thổi tấm rèm cửa tung
bay, Minh Ưu bước đến nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Cậu ngồi xuống chiếc
ghế tựa bên giường, nắm lấy tay mẹ đặt lên trán mình, nhắm mắt cảm nhận
phút giây yên tĩnh này.

- Mẹ, tình yêu là gì ạ? Có phải không có tình yêu thì con sẽ không thể

vẽ nên tác phẩm đẹp đúng không ạ? Mẹ nói tranh cũng có linh hồn. Tình
yêu của mẹ đã hết nên linh hồn trong tranh cũng không còn ư?

- Mẹ, con tình cờ gặp một người con gái. Tuy cô ấy không phải là

tuyệt đẹp nhưng cô ấy vô cùng đáng yêu. Nụ cười của cô ấy làm con cảm
thấy vô cùng ấm áp.

- Mẹ, con không có khả năng đem lại hạnh phúc cho người khác ư?

- Mẹ, con rất nhớ mẹ. Nếu mẹ có thể dậy và ra khỏi giường thì tốt biết

mấy. Con muốn cho cô gái đó thấy con có người mẹ xinh đẹp đến nhường
nào. Con muốn làm cho cô ấy. . . yêu con.

Khuôn mặt của mẹ cậu vẫn bình thản. Dường như bao nhiêu năm nay,

thời gian không hề để lại bất kỳ vết tích gì trên cơ thể bà, bà vẫn xinh đẹp
như năm đó nhưng chỉ có khuôn mặt là nhợt nhạt hơn. Minh Ưu nắm chặt
tay bà, từng giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Tô Mạch phi như bay đến bệnh viện, chạy đến phòng bệnh của Cẩm

Sắt, nhìn thấy Văn Hạ ngồi tựa sang một bên nhắm mắt không biết đã ngủ
chưa. Anh không quen Mộc Du nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào. Anh vừa
định giơ tay ra gọi Văn Hạ thì Mộc Du bỗng lên tiếng.

- Anh bế chị ấy ra ngoài đi. Chị ấy mệt rồi. Chị ấy vừa mới ngủ đấy.

Tô Mạch nhìn cô ấy rồi ngoái đầu lại nhìn Văn Hạ đang tựa vào đó

như một chú mèo con. Anh cúi người bế cô lên rồi quay lại chào Mộc Du

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.