HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 190

buồn nói. Thế nên, hôm qua hai người không nhắc đến chuyện này. Cô coi
như anh thừa nhận, anh coi như cô chấp nhận.

Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ u sầu của Minh Ưu thì cô lại không nỡ

nên cô vẫn cười nói:

- Hôm qua thật cảm ơn cậu. Phải rồi. Bức tranh của cậu thế nào rồi?

- Vẫn ổn. Vẽ được khá nhiều rồi. Hôm nào chúng ta. . . ra ngoài tìm

cảnh để vẽ một bức nhé. - Khi Minh Ưu nói câu này, mặt cậu ửng hồng
giống như một nam sinh vừa chớm yêu.

- Được. Cho tôi xem tác phẩm của cậu đi. Tôi mong mãi. - Văn Hạ cố

ra vẻ hồn nhiên khiến Mèo con ngồi bên ngán ngẩm. Cuối cùng không chịu
nổi, cậu buông một câu lạnh lùng: - Chị gái, xin chị đấy. Chị lớn chừng đó
rồi. Phải rồi. Hôm qua nhà chị cãi nhau to thật đấy.

Văn Hạ trừng mắt nhìn cậu, mặt cô thoáng ửng đỏ. Người lớn rồi,

cũng phải biết ngại chứ. Đáy mắt Minh Ưu thoáng nét buồn. Có điều cậu
không để người khác nhìn thấy. Cậu đưa tập tranh cho Văn Hạ, trên mặt nở
nụ cười ấm áp đợi cô bình phẩm.

Văn Hạ lật từng trang xem, cô cười, cô tức giận, cô bĩu môi, các kiểu

dáng của cô. Cô chưa bao giờ biết những biểu hiện thường ngày của mình
lại có thể đáng yêu và sinh động đến vậy. Nhìn bản thân mình mà cô cũng
thấy say lòng. Đây là bệnh điển hình của người phụ nữ yêu bản thân.

- Này, chị choáng rồi à? - Mèo con nhìn bộ dạng há hốc mồm ngây

người của Văn Hạ mà bước lên huých cô.

- Hả? Đẹp quá! Tôi rất đẹp đúng không? - Văn Hạ cầm bức tranh đưa

cho Mèo con xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.