Mộc Du tiễn khách xong thì quay lại nhìn Minh Ưu cầm giá vẽ mà
mỉm cười hạnh phúc. Trông cậu tuyệt đẹp, một vẻ đẹp nhuốm màu ảm đạm
và thê lương. Tình cảm giữa người với người giống như một trò chơi,
không ngừng theo đuổi lẫn nhau. Mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy điều mình
mong ngóng, nhưng lại xem nhẹ những ước muốn của bản thân. Đây là sự
thực nhưng không thể nào thay đổi được vì trải qua quãng thời gian lâu vậy,
họ vẫn như thế, đều cố chấp.
- Sao cậu quay về sớm thế? – Mộc Du nhìn dáng vẻ u buồn đó của
Minh Ưu, giọng cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
Minh Ưu nhíu mày nhìn cô, lâu lắm rồi không có ai hỏi như vậy? Cậu
nên mỉm cười ư? Có người coi trọng cậu như thế cơ mà. Nhưng tại sao
người này lại không phải là người cậu hy vọng? Tại sao con người lại phải
như vậy?
- Nhà tôi có chút việc. – Minh Ưu thản nhiên trả lời. Nói xong cậu lại
lật từng bức tranh của Văn Hạ, mỉm cười, ngắm nghía.
Mộc Du ngồi xuống bên cạnh cậu mỉm cười như người mất hồn,
không kìm được nói một câu:
- Cậu thích chị ấy à?
Minh Ưu bỗng quay đầu lại nhìn Mộc Du. Trong mắt cậu không có
chút do dự, dịu dàng hỏi:
- Cô ấy có thích tôi không?
Lúc này Mộc Du mới sực tỉnh, cô nhìn chăm chú vào mắt cậu, không
nói gì.
Hai người cứ thế nhìn nhau như vậy. Trong mắt cậu không có ngọn lửa
nào, còn mắt cô thì tràn ngập sự mong ngóng.