HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 336

- Hắc Hắc, bố con về rồi.

Văn Hạ đẩy cửa bước vào, rèm cửa sổ đều được kéo lên, đèn trong

nhà không bật, tối om. Cô bước được hai bước thì thả Hắc Hắc xuống nền
nhà cho nó chạy đi chơi. Cô thay dép lê, định bật điện thì nghe tiếng Tô
Mạch nói:

- Gan của em ngày càng to đấy.

- Cũng ổn mà. Con cũng nên rèn luyện cho gan mình nó to ra một

chút. Kẻo lại bị dọa cho chết khiếp. – Văn Hạ chẳng cảm thấy bất ngờ cho
sự xuất hiện của anh. Cô biết, nhất định hôm nay anh sẽ đợi cô về.

Tô Mạch cảm thấy rất buồn. Văn Hạ sợ nhất là bóng tối. Cô nói trời

tối có ma, sợ chết đi được. Thế nên nghe cô nói như vậy, anh biết lần này
anh đã quá đáng. Nhưng anh cảm thấy cô còn quá đáng hơn anh. Nếu hôm
nay, anh không lên blog của cô thì anh còn không biết mình đã làm bố.

Tô Mạch đứng dậy bật đèn “tách” một tiếng. Cả căn phòng lập tức

sáng trưng khiến Văn Hạ chói mắt nhăn nhó.

- Em định giấu anh đến khi nào? – Tô Mạch chất vấn.

Văn Hạ vờ ra vẻ “không biết gì”, nghiêng đầu hỏi:

- Ý anh là gì? Em không hiểu.

- Em không hiểu ư? Con trai của anh. Em không muốn cho con trai

của anh nhận anh sao? Tội của em lớn lắm đấy. – Tô Mạch vừa xúc động
nói vừa chỉ tay vào bụng Văn Hạ như thể cô là tội thân kim cổ vậy.

- Con trai của anh ư? Ngộ nhỡ là con gái thì sao? Anh không cần sao?

Ồ, phải rồi, em quên mất là chúng ta đang chiến tranh lạnh. Là con trai hay
con gái thì cũng chẳng liên quan gì đến anh. – Văn Hạ chẳng tha cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.