HÀ NỘI BỂ DÂU - Trang 108

Ngày mãn khoá, chúng tôi cũng được ra trường, gắn lon sỹ quan và

đưa thẳng lên vùng cao Tây nguyên. Ngày ấy rừng xanh núi đỏ còn là điều
bí hiểm đầy chết chóc. Vùng cao nguyên nắng gió không khác gì xứ Châu
Phi xích đạo xa lạ và bệnh tật. Người Pháp dành cho Bảo Đại các vùng núi
rừng xa xôi hiểm trở khỉ ho cò gáy gọi là Hòang triều cương thổ. Mấy chục
viên sỹ quan có mầm phản loạn bị phân tán và cô lập giữa núi rừng hoang
vu và chung quanh là những thổ dân không đồng ngôn ngữ luôn nhìn mình
với những cặp mắt vừa khuất phục, vừa xa lạ, vừa ẩn chứa lòng phản kháng
bất thường.

Chúng tôi sống trong tâm trạng thấp thỏm phập phồng, không biết lúc

nào nhận một mũi tên thuốc độc từ những bàn tay bí mật của những tên lính
duới quyền kia… Tuy nhiên có một thú tiêu khiển khá hấp dẫn với những
người có sẵn sàng trong tay là đi săn thú rừng. Ngày đó Tây nguyên còn
hoang sơ và đầy rãy những loại thú rừng, là địa bàn lý tưởng cho những tay
ham săn bắn. Cái thú tận mắt nhìn thấy con mồi rãy đành đạch sau phát
súng từ tay mình bắn ra kích thích tột cùng người sạ thủ. Hèn chi cựu
hòang Bảo Đại chẳng thèm ham hố cái ghế Quốc trưởng bù nhìn mà yên
lòng chìm trong quên lãng với cái thú đi săn trên núi rừng Tây nguyên hùng
vĩ. Một hôm mấy tên lính thổ dân lên mách với tôi: Ông Hai ơi! Có bầy nai
ngựa mới về… đông lắm! Tôi hí hửng dẫn một tiểu đội lính đi. Trời Tây
nguyên đầy gió nhưng mà nắng nóng. Tôi mặc chiếc quần soọc lửng, áo
mayô, chiếc áo sỹ quan dày cộp vắt một bên vai, hông đeo súng ngắn, tay
lăm lăm khẩu súng carbine. Lòai nai ngựa này thường đi từng đàn, tuy
chạy nhanh nhưng to xác nên đã gặp thế nào cũng hạ được ít là một con
cho lính trong đồn và dân quanh vùng chia nhau xả thịt. Mới ra khỏi đồn
chưa đầy nửa giờ, chưa kịp thấy con nai con thỏ nào đâu đã nghe mấy tiếng
súng nổ lốp bốp và tiếng mõ, tiếng tù và vang lên bốn phía. Đám lính người
Thượng lẩn nhanh như ma. Còn trơ trọi một mình, tôi vừa tạt sang một bên
đường định tìm một gốc cây to tránh đạn thì từ phía sau đã có mấy người
phăm phăm chạy tới. Người giơ mác, người giương nỏ, người cầm dao…
lao thẳng đến tôi như người đi săn lao tới con mồi. Tôi nhanh nhảu quẳng
chiếc áo vắt trên vai và khẩu súng xuống đất, tháo vội dây nịt khẩu súng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.