HÀ NỘI BỂ DÂU - Trang 195

12

Cố Nhân

Chuyện đời nghĩ thật vẩn vơ
Tấm lòng khi trước bây giờ khác nhau
Trước lo chẳng được sống lâu
Nay là ông lão bạc đầu... vẫn lo!

T

hoáng đã hơn chục năm, chúng tôi mới gặp lại nhau. Lão cả rồi!

Ông thanh minh:

- Lâu không gặp chú cũng nhớ đấy. Nhưng ghe phà cách trở. Giờ có

cây cầu mới, chui cha là đẹp! Tui đi khánh thành cầu rồi vọt lên thành phố.
Đã cái bụng qúa chừng!

Hai tay giơ lên hai giỏ quà:
- Đây là quà của ngày quê hương gian khổ – là mấy mụn măng… Và

đây là quà quê hương đổi mới – là mấy trái bưởi da xanh lai tạo mỡ màng.

Tôi đỡ mấy mụn măng mạnh tông mà vui trong bụng. Măng tươi, ăn

sống ngọt không thua củ sắn (củ đậu):

- Ngày ấy không phải cái gì cũng khổ cả đâu. Khối cái bây giờ kiếm

đỏ con mắt không ra.

Cách nay hơn 40 năm, tôi mới qúa tuổi đôi mươi. Ở rừng xuống đồng

bằng, thấy người có râu là kêu chú, xưng cháu nghiêm chỉnh lắm. Và ông
kêu lại chúng tôi là mấy chú, xưng qua ngọt sớt. Thân tình rồi mới dám hỏi
tuổi, thì ra chú mới ngoài băm nhưng để qua mắt giặc, chú phải giả già đi…
Lâu dần nhập vai. Lính cả hai bên đều ngán ông già hay lý sự, chửi ngọt
nghe lọt tai mà nhức hòn rái! Lúc lai rai vui vẻ, định kêu chú bằng anh
nhưng nhìn đứa con gái lớn ở tuổi trăng tròn, ngoài giờ học, vô “dzuông”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.