HÀ NỘI BỂ DÂU - Trang 56

coi dân chúng chẳng là gì. Tham nhũng không thèm giấu mặt. Người ta đưa
ra xét xử điển hình vài vụ lộ liễu qúa không còn bịt đi được nữa nhưng
phần nghị án lại xét công xóa tội trong khi ta luôn rao giảng: “Mọi thành
qủa của cách mạng là nhờ dân và thuộc về dân”
. Những kẻ do dân nuôi,
dân dạy, dân cho hưởng ưu ái học hành và dân tin giao cho chức quyền lại
cướp công cướp của của dân thì còn chiếu cố cái nỗi gì?! Một vụ thiên tai
bão lụt tàn phá vài ba bảy tỉnh, tổng thiệt hại lớn lắm thường là vài chục,
vài trăm, ít khi vượt tới con số ngàn của tỷ. Nhưng một nhóm tham quan ô
lại lừa dân dối nước nuốt đi bạc tỷ với con số chục là nhỏ, số trăm là
thường, con số ngàn không hiếm mà xem chừng án xử ngày một nhẹ đi vì
luật pháp ta thể hiện tính “ưu việt” của chế độ, nặng về cải huấn và nhẹ về
trừng phạt! Thân tù VIP coi như tạm lánh nơi phố thị, ở ẩn tĩnh dưỡng thời
gian mà vẫn có tiền chơi chứng khóan. Ngồi tù dăm năm lại được hưởng
lượng hải hà ân xá. Ra tù vẫn phây phây, nhởn nhơ, có vốn đầu tư hoặc
mua những cổ phần béo bở ăn xuýt từ của dân ra, thậm chí còn được giao
trọng trách! Phải chăng là những ngụy lý của phường cùng hội cùng thuyền
giải tội cho nhau? Lòng nhân đạo một thời phải biết dành cho nhân dân –
những nạn nhân đau khổ của quân cướp nước và bán nước? Hỏi bây giờ
lòng nhân đạo đang dành cho ai? Phường tham nhũng có là kẻ đang phản
dân hại nước?

Ngày ấy chúng tôi đi vào chỗ chết mà lòng nhẹ thênh. Không phải là

kẻ đói đi tìm quả thực. Chúng tôi đi đòi lẽ công bằng. Mấy chục người đủ
cả già trẻ, gái trai, nón lá che đầu, khăn trùm kín mặt, ba lô nhẹ đồ nhưng
túi gạo nặng đầy, ngày nghỉ đêm đi, rời căn cứ xuống đồng bằng xây dựng
cơ sở chung quanh Hà Nội.

Chúng tôi xuống đến Khóai Châu lúc cuộc càn Lạc Đà của địch vừa

chấm dứt. Nhà cửa tan hoang còn âm ỉ cháy. Xác trâu bò nằm phơi giữa
đường xóm, ngòai đồng. Những cụ già, đàn bà, em bé bơ phờ ngơ ngác.
Những chiếc khăn tang xé vội từ những mảnh áo còn loang lổ bùn đất và
khói bụi. Thóc gạo bị đốt sạch hoặc bọn giặc cướp mang đi. Dân chỉ dựa
vào củ khoai để sống. Lệnh chỉ đạo xuống không phân biệt cán bộ hay
chiến sỹ, để hết số gạo mang theo nhường cho các cụ già, em nhỏ. May mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.