HÀ NỘI BỂ DÂU - Trang 92

tôi vẫn thuộc một số thơ tình dạo ấy. Mở đầu bức thư tình đầu tin và cũng
là cuối cùng gửi cho em, tôi ghi mấy câu thơ:

Tình yêu hỡi cho lòng ta yên tĩnh
Muốn xua người ra khỏi đáy tim này
Em yêu ơi đã bao lần ta cố lánh
Để cho lòng dang thẳng cánh tung bay
Nhưng em ạ có ngờ đâu đôi mắt
Khóa thân anh trong những cánh song tù
Mắt ở nơi nơi mắt ngời trước mắt
Phút yên lành tan giữa tối âm u
Puskin
Đôi mắt to-đen-sáng rỡ của em luôn dõi nhìn tôi và tôi được soi mình

trong đó. Em sống cho tôi và tôi sống vì em. Đời tôi qúa đủ rồi! Tôi viết và
chụp trên vi film. Kỹ thuật rửa phóng bạn tôi giỏi lắm. Lỡ gặp bất trắc, mở
ra chỉ là film trắng.

Học xong, tôi vào thành ngay. Công việc cuốn hút vì diễn biến chiến

sự thay đổi nhanh chóng từng ngày. Khi có Hiệp định Genève, mọi công
việc của chúng tơi là tập trung tìm người đánh vào Nam. Hòan cảnh gia
đình em công khai có rất nhiều thuận lợi. Tôi báo cáo với trên gọi Đỗ Đại
Khoa ra căn cứ giao nhiệm vụ. Tôi được gặp em. Vui lắm vì chiến thắng
của ta lớn qúa. Buồn lắm vì lại phải xa nhau. Nhưng tin lắm vì thắng lợi
cuối cùng tất đến. Chúng tôi còn trẻ. Khoảng thời gian trước mắt thóang
rộng mênh mông. Em không muốn đi mà không dám trái lời tôi cũng vì em
yêu tôi và tin tôi. Tuy nhiên trong lòng tôi day dứt lắm. Người ta đoàn tụ thì
mình chia ly. Một năm qua đằng đẵng qúa rồi. Mấy hôm liền tôi không ăn,
không ngủ, thuốc hút liên miên, lầm lỳ. Mọi người thấy tôi hốc hác.

Hôm tiễn đưa hai anh em, tôi được giao đọc lệnh đặc biệt cử Trung đội

trưởng Đỗ Đại Khoa và Tiểu đội trưởng Đỗ Thị Tố Như cùng với bí số liên
lạc, tiếp tục bám địch vào Nam. Đọc lệnh xong tôi đốt ngay. Đến lúc đó em
còn đòi ở lại. Tôi phải nén lòng hết sức dỗ dành: Em đi trước rồi tôi sẽ đi
sau, phân tích để em nhận ra: con viên chức ngụy quyền cao cấp mà anh bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.