HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 355

Số kiếp

“K

hông! Thực là vô lý, chẳng đời nào lại có thể tin như vậy được?”.

Linh mỉm cười với ý nghĩ ấy. Anh không giận ông lão coi tướng số nữa mà
chỉ thấy thương hại. Rõ gớm ghê, cái lão gàn dở! Không biết lão chiếu theo
ngôi sao nào trên thiên đình mà dám bảo rằng nội năm nay anh sẽ bị hổ vồ.
“Phải giữ gìn, xa lánh những chốn ma thiêng nước độc thì may ra mới
thoát”. Câu sau này, ông lão nói bằng một giọng an ủi khi thấy Linh có vẻ
lo sợ.

Anh đã quăng cho ông già tờ một hào rách nát, không thèm nhìn lại xem

ông già khốn khổ có nài anh đổi cho tờ khác lành hơn một chút không.
Thoạt đầu anh ghét lão vô chừng, nhưng sau đi đã hết một vòng Hồ Gươm,
tâm hòn bình tĩnh lại, anh mới thấy không có cớ gì để ghét ông lão vô tội
kia.

Anh có quyền không tin lão. Anh có quyền tự tin rằng không có lý gì

mình sẽ bị hổ vồ, bởi theo một lẽ rất giản dị là không bao giờ anh đi xa, anh
không lên rừng, không leo núi, dù là cái núi đất trong vườn Bách Thú. Anh
không muốn tin Trời bằng cái xã hội của anh. Trời ở xa, Trời vô hình. Xã
hội ở quanh anh, là một xã hội có công lý. Anh đi làm một cách lương thiện
lấy tiền gửi về quê nuôi vợ nuôi con, một năm một lần về làng bỏ món tiền
dành dụm ra lĩnh cái sưu, đóng cái thuế dăm ba sào ruộng, vài mươi thước
đất. Anh làm đủ bổn phận một người công dân. Không ai nỡ làm hại anh,
bởi vì anh không có tội gì cho ai làm hại. Ngày hai buổi ở một căn nhà chật
hẹp chui ra, thế rồi từ Bạch Mai, lên chợ Hôm, phố Huế, qua Hồ Gươm,
qua Hàng Ngang, Hàng Đào, đến cạnh vườn hoa Hàng Đậu, anh đứng lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.