HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 356

thở phào một tiếng rồi bước vào xưởng ô tô, hì hục làm cho đến giờ về. Lúc
trở về anh lại qua bấy nhiêu phố, xa thì xa thực nhưng cũng nhiều hôm anh
không thấy mình khổ lắm, còn thấy thích nữa. Hàng Đào, Hàng Ngang có
biết bao nhiêu cô gái đẹp như tiên. Những cô tiên ấy không hề nhìn đến bộ
quần áo vải xanh thợ máy của anh, nhưng anh cũng có quyền nhìn các cô
để mà âm thầm thèm khát. Hồ Gươm có tất cả gió của trời, lành như hơi
thở nhẹ của cô gái dậy thì. Anh phồng ngực lên hít gió trời để rồi lấy sức
khỏe đi cho chóng tới căn nhà chật hẹp ở ngoại ô.

Nói đổ xuống sông... xuống biển có con hổ nào ở vườn Bách Thú sổng ra

tìm kiếm anh trên con đường Bạch Mai - Hàng Đậu, thì người ta bắn nổ óc
nó ra. Có lẽ đâu một tên dân lương thiện như anh mà xã hội lại nỡ để cho
chết vì ác thú.

- Vô lý quá, vô lý quá, lão già tướng số kia! Lão chỉ có thể dọa nạt được

người nhà quê, lão chỉ có thể làm khiếp đảm được mụ vú em, con sen,
thằng nhỏ, chứ ta là một cây thông đứng giữa trời.

Linh nghĩ đến đó thì vừa vặn đến cửa ô. Trời sâm sẩm tối. Thế là sắp hết

một ngày chủ nhật. Anh thấy tiếc cái ngày ngắn ngủi đã cho anh được nghỉ
ngơi sau sáu ngày liền phải quần quật như một con trâu kéo cày. Tự nhiên
anh có ý cần làm việc gì hay hay một chút để chấm hết cái ngày quý hóa
như vàng này.

- Bác Linh ơi, cẩu hôm nay tốt lắm nhé! Vào chén cái đã nào!

Linh toét miệng cười với thằng cha gày gò đang đứng thái khoanh dồi

chó. Có mấy hạt mưa rơi xuống gáy anh. Anh ngẩng nhìn mây đen trên
trời, “chậc” một tiếng rồi cúi đầu chui qua cái mái gianh thấp vào trong
quán. Anh gọi thịt và rượu. Rượu uống một mình trong quán vắng nhưng
Linh vốn dĩ tâm hồn giản dị, anh chẳng nhớ ai mà cũng chẳng có ai để nhớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.