HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 369

Bức thư

Ô

ng phán Liễn về nhà và đã leo lên tầng gác thứ ba ngồi yên được mười

lăm phút rồi mà dân hàng xóm vẫn còn nhức tai vì tiếng động cơ và ngạt
mũi vì mùi xăng của cái xe “tubin” mà bác tài vụng loay hoay mãi chưa
cho vào lọt cái cổng sân quá hẹp.

Dân hàng xóm vừa thoát nạn ấy, lại đến lượt gia bộc chịu cái nạn nghe

ông phán hắt hơi váng nhà, khi ấy bọn đầy tớ phải tranh nhau đi đóng hết
các cửa trong nhà lại và xoa dầu cho ông. Còn thằng nhỏ thân tín nhất ông
quen gọi là thằng bồi tiêm thì phải nhịn thở mà cởi giầy, bít tất, rồi vội vàng
đi đốt bàn đèn thuốc phiện và tiêm cấp tốc luôn vài chục điếu to cho ông đỡ
hắt hơi.

Ông đã hút được nhiều, nhưng thực tình hút thuốc hôm nay ông chẳng

thấy gì là ngon. Ông nuốt khói, cầm một chùm nho tươi giơ lên miệng cắn
một quả rồi lại ném vào chiếc đĩa bạc, ông vắt tay lên trán có vẻ ngao ngán
lắm. Bỗng sực nhớ ra hai việc rất hệ trọng, ông vùng dậy thò đầu ra cửa sổ,
giọng yếu khàn, dặn bác tài rửa kỹ xe và bảo thằng nhỏ lên lấy đôi giầy tây
đầy bùn của ông xuống đánh kem.

Nghĩ đến xe, ông sực nghĩ đến thông Năng, vì ông mua lại chiếc xe ấy

của ông thông bằng “giá bạn” là ngót hai trăm bạc. Lẽ ra ông cũng chẳng
thiết mua chiếc xe cũ kỹ ấy làm gì, động chạy là kêu ầm phố, và mỗi lần
qua Sở Cẩm là các quan đội sếp phải trợn mắt nhìn, ngượng chết người đi
được, chỉ tại ông nể người vợ yêu của ông nài ép mãi, và bác thông nói
khéo quá, nên ngày nay vợ chết rồi mà ông còn đeo đẳng hoài cái của nợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.