HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 367

tận óc và nước mắt lại ứa ra. Nàng vừa xuýt xoa rên khe khẽ, vừa soi gương
đánh phấn trong khi các bạn nàng đang khảo nhân tình của nhau, đang sung
sướng vẽ lông mày, bôi mi mắt, và bàn sáng mai mồng một Tết, sẽ mặc áo
quần gì, đi lễ những chùa nào…

Hương kéo ghế ngồi bên trong cửa sổ để ý nhìn các chị em xếp hàng

ngồi đầy cửa, đi lượn giữa đường để thóc mách nhòm vào những chiếc xe
chạy qua mui che kín mít, để đi đánh ghen với nhân tình vào nhà khác hát,
để trèo kéo, gọi tên những khách chơi đi qua cửa tuy họ chưa quen biết bao
giờ.

Thấy họ nhởn nhơ vô tư lự, mãn nguyện sống với nghề, Hương càng

chán ngán. Hương cố nghĩ để hiểu cái cớ tại làm sao mà họ vui đùa nhởn
nhơ được như thế mãi, như thế mãi suốt ngày này, đêm khác, cả tháng, cả
năm! Nhưng Hương cũng hoài nghi rằng trong số bạn hồng nhan, chắc có
nhiều người khổ sở mà cười, âu sầu mà vui, mà hát. Đi “săn” khách, bắt
nhân tình với quan viên, đó có lẽ chỉ là việc phải làm cho tròn phận sự với
nghề, cho bõ miếng cơm ăn của chủ.

Nghĩ vậy Hương lo ngại quá. Nàng không biết rồi đây nàng có thể trơ

trẽn buộc lòng học những khóe nhà nghề đó không.

Như lạc vào cơn ác mộng, nàng bâng khuâng nghĩ đến một đoàn xe hơi

đám cưới chạy qua đường hôm nọ. Những tràng hoa trắng kết đầy xe…
Những chồng gối thêu, chăn gấm… Những tiếng pháo nổ vang đằng cuối
phố xa… Không bao giờ Hương được ngồi trên chiếc xe kết hoa trắng ấy,
không bao giờ Hương được nằm trong tấm mền gấm ấy, không bao giờ
Hương được rộn lòng nghe tiếng pháo kêu ròn rã ấy… không bao giờ
Hương được hưởng một giấc ngủ thần tiên trong tối tân hôn vì không bao
giờ Hương được lấy chồng! Tất cả những ước vọng, hạnh phúc, hoan lạc,
những sự nâng niu vuốt ve mà các cô thiếu nữ có quyền được hưởng ở một
người chồng trong tối tân hôn, than ôi, Hương chẳng có quyền mong ước
nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.