HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 365

Lão Nghị gục mặt xuống má nàng, hôn không cho nàng thở. Rạo rực cả

ruột gan, Hương nén không được nữa, đành nôn liều ra sàn gác.

Bọn chị em cùng nghề kêu chu chéo, kẻ chạy xuống nhà mách chủ, kẻ

đứng phỉ nhổ, riếc móc Hương vô ý tứ. Lão Nghị bị bẩn tí quần, gắt ầm
nhà. Các quan viên bỏ tiệc đứng lên, nhao nhao như chợ vỡ.

Hương thấy trời như đen đặc lại, toàn thân nàng nóng rực. Nàng men

tường, men cầu thang, một mình lần xuống dưới nhà, nằm vật xuống cái
trõng kê trong một xó tường ẩm thấp, chăng đầy chiếu chăn, quần áo bẩn.

Nàng lịm đi tựa cái thây ma.

Hăm chín Tết rồi.

Vậy mà Hương vẫn ốm, bởi xác thịt nàng bị hành hạ suốt đêm qua.

Hương ngao ngán nghĩ đến cái số kiếp khốn nạn của mình. Nàng không

biết rồi đây xác thịt nàng có quen với nghề để chịu đựng được tất cả sự đày
đọa của bọn quan viên tàn nhẫn, chứ mới có ba tối sống trong nhà hát, nàng
đã thấy rùng mình, tưởng chừng đã bị sa vào địa ngục để chịu hình phạt của
bọn đầu trâu, mặt ngựa tự muôn đời.

Hương chùm chăn kín đầu để được khóc to một lát cho người ta khỏi

biết. Hương nhớ cha quá, muốn lẻn về thăm xem mệnh hệ thế nào, nhưng
mụ chủ dặn tất cả người nhà phải để ý đến Hương, không cho Hương lọt ra
khỏi cửa. Nàng lo lắng không biết người cha mù lòa ốm yếu mấy hôm nay
mất nàng đã sống làm sao? Món tiền bán rẻ xác nàng, không biết ông Sáu
có gối đầu giường cẩn thận, hay đã bị kẻ nào lấy mất? Niêu cơm con ai
thổi, ấm nước ai đun, thuốc phiện nhờ ai mua hộ, hay là không biết cậy nhờ
ai, ông đã nhịn ăn, nhịn uống, nhịn hút mà chết lả đi rồi? Manh áo rách ai
người khíu vá, ngọn đèn dầu, chắc không bao giờ lên lửa nữa, vì cả đất trời,
với cả non sông, người mù kia chẳng mong gì nhìn thấy, thì căn phòng nhỏ
hẹp này, người mù còn cần chi cơn tắt lửa, tối đèn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.