HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 179

Thế là xong! Không ngờ gì nữa rằng từ nay trong đời tôi sẽ không còn có

những ngày mà thất tinh được nuông chiều bằng khoái lạc và độc dược,
chẳng một ai ngăn cấm hết.

Tôi đã ký một chữ để rút ngắn và thu tròn lại cả một kiếp nhân sinh cạnh

một kẻ phụ nhân. Để làm gì? Để rồi đa mang cảnh con sài mẹ ốm, kiềm chế
nhau vì ghen tuông, vì bất đồng tình cảm như tất cả những cặp phu thê trên
trái đất.

Vậy mà buổi chiều hôm đó tôi đã hạ tay, ký nhận cái định mệnh do luật

pháp gán cho mình.

Từ nay, ô hô!Luật pháp, lễ nghi, nghĩa vụ liên kết với nhau mà câu thúc

thân thể tôi, giám sát cuộc sống của tôi, gông cổ xích chân tôi.

Các anh đừng có chứa chấp tôi trong nhà các anh vài ba tháng. Kẻ phụ

nhân rất có quyền lực kia sẽ được luật pháp bênh vực mà nặc tôi về cái tội
tự do và vô cớ bỏ gia đình. Tôi sẽ phải nhịn nhục trước mọi sự bất hòa, vì
nếu tôi có nặng tay một chút, ắt luật pháp sẽ vì cái thân bồ liễu đó mà cho
tôi biết thế nào là sự tôn trọng nữ quyền.

Chúng tôi đã đem nhau ra tòa Đốc Lý, trước ba cuộc bách niên giai lão.

Trước khi ra đi, vợ tôi có cái vui mừng gần nghĩa với vẻ hý hửng của một
gái sắp được người ta đem đi tìm chân hạnh phúc mà bất cứ cô gái nào
cũng phải hận lòng chờ đón.

Vợ tôi trang điểm rất lâu, mặc lại chiếc áo mà nàng đã mặc để quỳ bên

tôi ngày cưới, trước cái án thư có con gà sống đầy mình kết tơ hồng đứng
ngạo nghễ trên lưng con rùa làm bằng đu đủ.

Chiếc áo màu rượu vang thêu kim tuyến lừng danh. Vợ tôi bôi nước hoa

vào vạt áo, đứng mãi trước gương mà ngắm. Tôi thì đủng đỉnh, không
muốn thay đến cả chiếc sơ mi chứ đừng nói đến sự khó nhọc đi tìm chiếc ca
vát cho trịnh trọng, cho ra vẻ anh chồng mới. “Nàng” nguýt tôi, cau có cự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.