HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 180

mặt tôi về cái lười không húi đầu cạo râu cho trẻ ra một chút. - Người với
ngợm thế kia, chẳng sợ cái Yến nó chê cho. Còn anh Thông nữa, hôm nay
anh ấy về chỉ cốt xét xem học vấn và đức hạnh của cậu đấy!

“Cái Yến nó chê - thì sự đó tôi cũng nên lưu tâm một chút. Cô em vợ

xinh đẹp quá, lúc nào cũng tít mắt cười. Còn gã anh vợ kia thì can hệ quái
gì? Thực là một khối thịt xương thừa thãi trong loài người. Ấy là một kẻ
đàn ông mặt mũi tròn phính, một thứ mặt của mọi kẻ con nhà giàu chứa
đựng quá nhiều sâm nhung, cao hổ cốt, cao bú dù, giò lụa, gạo tám thơm,
cao đơn hoàn tán… Cái mặt chuyên hưởng thụ, ngây thơ đến nỗi ta không
biết là ngu dại hay lành hiền, và ta cũng lại không biết đó là con cầu tự hay
cái thai tiên thiên bất túc được bọc mỡ vì tẩm bổ. Cái mặt vô nghĩa lý khiến
ta nghĩ ngay rằng nếu sinh vào cửa nhà bần tiện thì chỉ đến cung đi nhặt lá;
nếu sinh vào nơi quyền quý thì cũng chỉ có thể bé thì làm một gã học trò
lười nhác ở trường, hạch sách đầy tớ ở nhà; lên lớp, đỗ đạt nhờ luồn cúi;
cũng vậy, cho đến khi đi làm rồi cưới vợ đẹp đẻ con ngoan, cứ tẩm bổ mãi
cho trọn cái lý tưởng làm giá áo túi cơm.

Nếu tôi đã phải cực lòng mang những ý không đẹp đối với người anh

ruột vợ tôi, ấy chỉ vì tôi đã phẫn uất bị vợ tôi đem ông anh danh giá đó ra
mà miệt thị tôi là một thằng vô nghề nghiệp.

Tức thì tôi lườm lại vợ tôi, và tôi tỏ sự phẫn uất kia bằng cách nằm lăn

ngay ra giường.

Bà mẹ tôi ở dưới hàng đang cân măng miến cho khách bỗng the thé gọi

chúng tôi xuống để ra tòa Đốc Lý.

Lệnh kia có đủ sức dựng lưng tôi dậy. Bà mẹ tôi không phải là một bà

mẹ như các ông viết tiểu thuyết vẫn lấy làm tiêu biểu cho đức hiền hậu,
nhẫn nại, chịu đau, chịu khổ vì chồng vì con. Bà mẹ tôi, hỡi ơi, khi giận dữ
thì là một bó đuốc hun cháy hết mọi đồ đạc và mọi kẻ thân yếu ở trong nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.