HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 191

- Thôi ta lên vườn Bách thú chơi đi, ở đây mất cả thời giờ. Tưởng có gì

lạ, chứ vẽ con trâu, con bò, người gặt lúa, sàng gạo như thế này thì hồi còn
ở nhà quê chưa ra tỉnh hát, lúc nào mà em chả thấy.

Tiếng cười càng to hơn. Những bước giầy còn vụng về ngượng nghịu lê

xuống thang thình thịch. Khi cái tiếng ầm ĩ ấy tắt hẳn rồi, lòng anh mới nhẹ
đi, và không khí trong phòng như dễ chịu.

Anh đã bỏ nghệ sĩ một mình ở lại lầu cao kia với những bức tranh lạnh

lẽo, bây giờ anh lủi thủi đi trên con đường sỏi quanh hồ. Vũ lại trở về gian
lều nho nhỏ bên một đầm sen ở ngoại ô, ở đấy, bà mẹ già đang gập người
để kéo cái vó lên trên mặt nước, nhặt vài con cá, con tôm. Mấy hòn sỏi
nhọn theo chỗ đế giầy cao su thủng đâm vào da chân, Vũ đứng lại nhăn nhó
móc ra, rồi lại rảo bước. Vũ băn khoăn về cuốn tiểu thuyết mà anh công
phu viết gần xong, chỉ ngày mai hay ngày kia là có thể đem đổi lấy một
món tiền về trang trải nợ nần cho mẹ và may thêm quần áo cho lũ em thơ.

Cảnh nghèo túng, tối tăm của cuộc đời mình tuy vậy vẫn chưa một lần

nào khiến anh quằn quại, đau khổ bằng khi nghĩ đến những tác phẩm của
mình chưa hề được ai nhắc đến. Anh chua xót nhận ra những người đọc anh
cũng chỉ như những người đã lơ đãng xem tranh, - những người đã hờ hững
bước qua những tấm lòng, những linh hồn bơ vơ giá lạnh mà không bao giờ
họ biết.

Tiểu thuyết thứ Bẩy số 278/1939

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.