HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 20

- Ái chà, một bức thư màu hi vọng. Thư ân thư ái của cô vợ chưa cưới

của tôi đây mà! Cảm ơn ông nhé! Ông xơi điếu thuốc đã nào!

Đó là một gã con trai đang tựa cửa đỏ mắt chờ cái xe nhà sơn đen kẻ chỉ

đỏ, cao ngất ngưởng đúng chín giờ sáng và bốn giờ chiều từ xa lại, để nhận
một lá thư tình, và để cảm ơn ông ta. Nhưng người đưa thư câm nín và lạnh
lẽo kia chỉ mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Và đây là cô gái đào tơ e lệ nép mình sau bức mành viền vải tây điều hồi

hộp giơ mấy ngón tay trắng nõn ra đón chiếc phong bì tím, chưa kịp cảm
ơn đã giấu phong thư vào túi, chạy vội vào trong bếp, má còn ửng hồng.

Người đưa thư lúc nào cũng thản nhiên làm phận sự, đã mấy chục năm

trời. Trong quãng thời gian dằng dặc ấy, người đưa thư đã phân phát gửi
gắm biết bao nhiêu tóc tang sầu muộn, hờn tủi, sướng vui vào cõi thế gian
hỗn độn này mà tựu chung con người nhỏ bé, câm nín ấy, chẳng nghĩ gì,
chẳng biết gì đến việc mình làm.

Thời thế như tấn tuồng đời, đã bao phen thay trò, đổi lớp, ngổn ngang

như lá thu vàng rụng và cũng nhẹ nhàng như ức triệu phong thư do đôi bàn
tay đười ươi già nua ấy rải rắc vào thiên hạ.

Tôi đã qua thời thơ ấu và niên thiếu và cũng đã qua rồi những buổi sáng

buổi chiều tựa cửa phòng quán trọ, hồi hộp mong chờ những lá thư tình,
thư bạn ở gần ở xa, do người sứ giả kia đưa đến tận tay tôi.

Bây giờ tuổi đã xế chiều, ấy thế mà tôi vẫn còn thấy ông lão đưa thư của

cái “Hà Nội xưa cũ” ấy một chiều kia, lang thang trong “Hà Nội mới” chói
lòe đèn nê ông, nhộn nhịp người năm châu bốn biển và hằn sâu vết xe
chinh chiến...

Thời thế đã đổi thay nhiều. Cho nên cái xe nhà đen cao ngất ngưởng của

người sứ giả kia, theo định luật phế hưng, đã bị tiêu diệt tự bao giờ. Ông ta
vẫn mang nghiệp cũ, nhưng mà cái hòm da trong đó đã đựng bao nhiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.