HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 214

Khi viết Lục sì, Vũ Trọng Phụng tìm được viên đội Tây người Coóc tên

là Mác, trùm “đội con gái” chuyên bắt loại gái “ăn sương”, không có giấy
“lục sì”. Viên đội này đã dẫn ông vào nhà dispensaire (chữa bệnh cho gái
lầu xanh). Và nhờ đội Mác, ông biết được số phận của người gái đĩ. Hồi đó
Hà Nội có khoảng ba mươi vạn dân thì có hơn hai nghìn gái đĩ.

Câu hát của gái lầu xanh thời đó, nói lên cảnh đời dày dạn, ê chề của họ:

Hôm nay thứ sáu mình ơi.

Ngày mai thứ bảy, phiên tôi lục sì!

Cũng vì những chuyến “thám hiểm” như thế mà khi viết Cạm bẫy người,

Vũ Trọng Phụng đã suýt chết. Ông là người không biết đánh bạc, đến đánh
tam cúc với vợ con vui ngày Tết, ông cũng không hề cầm đến lá bài. Thế
mà lại dám liều mình “đâm đầu” vào các sòng bạc của Cả Vê, Hai Mơ, Ba
Sinh là ba tên cầm đầu các sòng bạc thời bấy giờ ở Hà Nội. Đi theo một
con bạc, ông la cà trong sòng bạc, xem đánh xóc đĩa, thầm thì hỏi han, quan
sát cặn kẽ các tay chơi. Và ông đã “lật tẩy” tất cả các mánh khóe cạm bẫy,
lột túi giết người của bọn chủ sòng ác ôn trên mặt giấy. Chúng đe dọa sẽ
giết tác giả Cạm bẫy người. Bạn bè lo lắng cho ông, nhưng Vũ Trọng
Phụng vẫn bình thường, chỉ mỉm cười: “Tôi thích viết, tôi cần viết. Chết vì
nghề cũng được. Không ai thù nạt được tôi”.

May mà bọn chủ bạc ấy cũng còn biết sợ nhà tù, nên rồi chúng phải lờ

đi.

Bình thường Vũ Trọng Phụng là người ôn hòa, thậm chí yếu ớt là khác.

Vậy mà khi “vào cuộc”, ông dũng cảm, nhanh nhẹn, xông xáo, có tài ứng
biến với những tình huống nan giải. Tôi còn nhớ một câu chuyện vui, rất
nghịch ngợm, nói lên tính cách ấy ở Vũ Trọng Phụng, nhà văn trào lộng
bậc thầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.