HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 296

* * *

Có con, có cháu, mà rồi phải sống chơ vơ trong cái ngõ hẻm Khâm

Thiên, người đàn bà Huế nọ không than thở với ai, không trách trời, trách
Phật, buồn khổ quá mụ chỉ ca đôi tiếng, có tiền thì ra quán uống chơi vài
cút rượu, xong rồi mụ lầm lì trở về nhà - ấy là một cái xó bụi bậm và đầy
mạng nhện mà trước đây người ta chứa ô tô, mụ nằm lăn ra, hò vài ba câu
như thời xuân xanh ở kinh kỳ.

Con mụ Một là một anh thư ký, có vợ và đứa con trai bảy tuổi. Vợ anh là

một chị gái giăng hoa gặp nhau ở đâu, lấy nhau năm nào, có con ra sao họ
cũng chả cần nhớ làm chi, anh cũng quên luôn rằng trên đời còn có một mẹ
già đang đau và ghen âm thầm cái “tình mẹ con” của mụ đã bị ả gái giăng
hoa, nàng dâu của mụ chiếm đoạt. Người con trai yêu quý có nhìn đến mụ
đâu. Người nàng dâu một hôm ton hót với chồng rằng:

- Tôi thấy người ta đồn dạo này bà ấy nghiện rượu, nghiện thuốc phiện,

đêm nào cũng ca hát với một lão thày đờn.

Người con tê tái, rình xem một đêm khuya. Quả nhiên, gã nhìn thấy vậy.

Gã lướt qua mặt mụ, cố ý bật que diêm châm thuốc lá cho mẹ rõ mặt mình,
gã cười nhạt rồi gã lao mình ra đi. Gã xin đổi ngay vào một tỉnh miền
Trung, đem cả vợ con theo. Mụ Một khóc sậm sụt liền ba tháng, nhớ con
năm phần, nhớ cháu cả mười phần. Cái thằng bé kháu khỉnh, mập như con
ông Bụt. Trước kia, mỗi khi thằng bé được bố dắt đến ngõ thăm bà thì nó
quấn lấy cổ bà, bà cũng ôm chầm lấy cháu mà hôn:

- Cháu bà đấy à? Cháu có nhớ bà không? Chứ bà nhớ thương đến đứt

ruột, đứt gan, cháu ạ…

Mụ khóc trên tay cháu, rỏ nước mắt xuống bàn tay cháu. Thằng bé không

chùi vào áo, nó đưa bàn tay lên môi:

- Bà ơi, nước mắt sao mặn thế, a bà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.