HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 301

cuốn có xích sắt lại không chịu bỏ ra: “Ừ xích sắt thì nó chạy đằng giời!
Xích sắt còn phải kể…, người còn chịu nữa là giống chó!”.

Ông cả Cao nói thế, rồi bảo nhau kéo cả ra nhà mụ Một. Một người giả

vờ tìm guốc để cúi nhòm gậm giường mụ, biết đâu con chó khôn nó chẳng
về với chủ.

- Các bác ôi, con vàng nó trốn thì tui xin nộp lại tiền các bác. Tui cũng

định đi vay thêm để lấy cái vé xe lửa về miền trong đi tìm con tui, cháu tui,
chúng nó bạc với tui nhưng mà tui nhớ chúng nó, tui không còn chịu được
cảnh chơ vơ này nữa. Bây giờ tui xin trả lại… Vâng, tui xin trả lại các
người…

Mụ cúi xuống cho người ta khỏi thấy rằng mụ khóc, mụ mở hòm lấy

món tiền trải ra giường.

Nhưng mọi người không ai thò tay ra lấy lại tiền. Họ nín lặng nhìn mụ

mà ái ngại.

Một lúc lâu, bác Năm - răng - bạc mới lên tiếng:

- Cảnh đến thế này thì chúng tôi còn lòng nào lấy lại số tiền mọn nữa.

Chúng tôi xin biếu bà, tôi lại xin tất cả các ông các bà đây mỗi người thêm
một tí đưa bà để bà về quê hương, may ra bà tìm thấy mặt con, mặt cháu.

Ai cũng khen bác Năm nói phải. Họ vét túi giúp thêm tiền mụ Một, rồi

vui vẻ ai về nhà nấy.

Chiều hôm mồng một, mụ Một đi chào biệt hết cả mọi người trong xóm.

Mỗi nhà mừng tuổi mụ một chén rượu đầy. Mụ không từ chối. Uống vừa
vặn say thì mụ lao đao ra phố gọi một cái xe kéo ra ga, đi chuyến tốc hành.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.