HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 303

Một ngày chủ nhật

N

gày chủ nhật của ông cò-mi Thoại. Ông dậy sớm trước cả đám gia nhân

để đánh giầy, chải áo, lau bàn ghế, đánh sàn si. Cả một tuần lễ, ông chỉ làm
công việc ấy vào buổi sáng ngày chủ nhật. Bà cò-mi vẫn thường chau mày
cự ông sao lại cứ làm cái việc bần tiện đó.

- Anh xe, anh bếp, thằng nhỏ, con sen, chúng cả ngày dửng mỡ đùa rỡn

với nhau. Ông tranh cả việc, để chúng ăn hại cơm à.

Ông Thoại cười lớn:

- Ngày chủ nhật là ngày vận động, là ngày thể thao. Tôi cần làm, cho

máu huyết lưu thông, cho bắp thịt nở nang. Bà cứ mặc tôi.

Bà đành mặc ông cởi trần trùng trục, đeo chiếc quần đùi cũn cỡn, bò

nhoài ra mà đánh si sàn gỗ cho bóng đến soi gương. Ông thở hổn hển, nhìn
sàn gỗ bóng lấy làm hài lòng lắm, mồ hôi chảy dòng dòng trên làn da xanh
nhợt bọc bộ xương già, ông cò-mi lấy tay khẽ vuốt rồi lại hì hục lau chiếc
đỉnh đồng tam khí hun đen mà cái đuôi con sấu trên nắp đỉnh cụt một tí đã
khiến ông bực tức vì chưa có cách gì chữa được.

Ở phòng tắm bên cạnh, bà Thoại đang vừa ca vọng cổ mười sáu nhịp vừa

lim dim mắt, ngửa bộ ngực nở căng hưởng cái thú vị của những tia nước
như mưa rào xuống làn da trắng mởn. Và cô Oanh, cô Thúy, vốn là con gái
đầu lòng ở dưới nhà cũng đang thét vú già đi mua phở đãi hai anh bạn trai
là nhạc sỹ, vũ sư, sáng chủ nhật nào cũng đến huấn luyện cho Oanh, Thúy
đàn ca, khiêu vũ. Rồi đó, tiếng đàn băng đô, tiêng ca hợp tấu, tiếng cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.