HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 299

chui vào gậm giường Hồng Kông rình tha áo quần của một ông tham biện
nhân tình mụ chủ cô đầu, mụ chủ đánh nó một trận đau rồi đuổi về mới mụ
Một.

Hôm ấy mụ Một ngồi thụp xuống, giang cả hai cánh tay gầy ra đón nó,

như những khi đón thằng cháu quý được bố dắt đến thăm mình. Mụ cũng
đã khóc trên đầu nó, mụ đã ra ngoài ô mua một mớ xương bò về làm tiệc
đãi nó, để tỏ chút tình chút nghĩa với nhau.

Ngày còn đứa cháu ở bên mụ, đứa cháu vẫn là bạn thân của nó. Chúng

chơi, chúng nghịch cùng nhau suốt ngày. Ngày mụ ra đi, con chó cũng theo
đi. Mụ lại bầu bạn với nó, để nhìn thấy nó mà nhớ đến thằng cháu yêu. Thế
mà túng bấn quá, mụ đã phải đem cầm cho mụ chủ cô đầu. Bây giờ nó lại
trở về, mụ xoa vuốt nó, ngồi lầm lì với nó, hò cho nó nghe trong những
ngày mưa dầm gió bấc hay những buổi cố nhân của mụ, thày Hai út, đi đâu
xa.

- Bà Một ơi, con vàng độ này béo quá. Giá được nó mà bó giò hay hầm

rựa mận chén tết thì thú quá!

Bác Năm - răng - bạc cười nói oang oang. Mụ Một cũng cười:

- Ừ, tui bán cho anh. Thế đã có tiền chưa?

Bác Năm - răng - bạc vỗ vào cái túi áo xanh đầy dầu máy, cái túi không

có tiếng xu hào, nhưng bác lại càng cười to hơn rồi đi thẳng.

- Bà Một ơi, con vàng độ này có vẻ khặc khừ lắm thế. Để cho chúng tôi,

sẵn riềng, mẻ ở nhà rồi. Chưa có gì chén tết đây, bà ạ.

- Ừ, tui bán cho bác. Thế đã có tiền chưa?

Họ đã có tiền. Nghĩa là họ đã loan báo cho cả xóm biết rằng tết này sẽ

thưởng xuân bằng con vàng mụ Một. “Con vàng béo lắm, chả cần gì kiêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.