HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 318

bao nhiêu mà gạo vàng, củi quế.

Bà cụ sờ sẫm đi lấy chiếc đèn. Đèn là cái cốc do anh ký Tư chế tạo, thắp

bằng dầu lạc, có khi bằng mỡ nước. Ngọn lửa vàng úa hắt sáng gian nhà
chật lủng củng hai ba cái giường, một cái bàn, bức tranh phụ bản báo tết
treo trên tường vôi bẩn nhem nhuốc.

Bà cụ trèo lên chiếc giường cạnh cửa sổ, ngồi thu hai bàn chân vào vạt

áo bông, xuýt xoa rét. Hai đứa cháu cũng trèo lên. Hai đứa ngồi hai bên đùi
bà nội, ấm chỗ rồi lại tròng ghẹo nhau.

Bà cụ mắng:

- Xương thịt bà còn gì đâu mà chúng bay cứ nhảy như choi choi thế mãi!

Chị ký Tư đã thấy dịu cơn đau bụng. Chị lau bát đũa, lắng nghe mẹ

chồng than thở. Chị nguôi giận dỗi vì lời đay nghiến ban nãy để nghĩ đến
những đêm không ngủ, những cơn đau ốm, những miếng cơm ngắc ngứ của
bà mẹ chồng già. Mẹ chồng ác, lắm điều, chấp nhặt từng ly từng tí. Trước
kia, bị mẹ chồng mắng mỏ chị còn dám cãi, những bây giờ, nhẫn nhục rèn
giũa quen mãi đi, chị chỉ bực một mình hoặc uất ức quá thì chị phát vào
lưng con vài cái. Trẻ khóc, chị ẵm sốc nó lên, chạy sang hàng xóm, rồi tối
ấy nằm bên chồng, chị ngoảnh mặt vào tường khóc.

Anh ký biết vợ dày vò mình bằng nước mắt. Anh không dỗ, chỉ lầu nhầu:

- Người ta đi làm vất vả cả ngày, để cho người ta ngủ.

- Chả ngủ thì đừng. Tôi bụng mang dạ chửa cũng quần quật cả ngày, nào

cơm nước, nào giặt giũ, nào hầu con cái. Đầy tớ vào làm, đứa nào cũng chỉ
đậu được ba ngày lại cuốn gói đi. Tôi mà không kiên gan thì cũng…

Chị nói đến đây ngừng ngay lại. Tuy nhiên anh ký đã hiểu, anh ngồi

nhỏm dậy, giọng gay gắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.