HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 332

Kim Dung rút khăn tay lau nước mưa đọng trên vành tóc, nắm chặt hai

tay bạn, vui mừng:

- Tôi vừa thoát chết ở giữa đồng không vì ô tô của anh Vinh bị hỏng dọc

đường. Nhưng may được nhờ xe của vợ chồng người Pháp về tới đây, và
kịp xem lớp cuối cùng vở kịch. Vậy tôi thay mặt toàn ban mừng chị đã
thành công.

Như Hà cúi đầu nhìn xuống, hai má đỏ bừng.

Kim Dung tát yêu má bạn, cười to:

- Kìa Cúc Lệ vờ thẹn với Văn Lương đó chứ?

Như Hà vẻ mặt buồn rầu:

- Thưa chị, em không đáng được nhận một lời khen... em xấu hổ vô

cùng, em đê tiện vô cùng trước một người bạn hiền từ, rộng lượng...

Kim Dung kinh ngạc lấy ngón tay nhấc cằm bạn lên. Như Hà để rơi mấy

dòng nước mắt.

- Chị khóc ư? Trời ơi, có lẽ chị khóc vì thỏa nguyện quá..., vì sung sướng

quá...

Như Hà đau đớn:

- Chị tha thứ cho em, em đã nỡ tâm hại chị... em đã...

- Ô hay, chị điên rồi.

- ... Em hối hận lắm, lương tâm bắt em thú tội... Chị có biết đâu chị

không về kịp Hà Nội là do mưu kế của em... Em đã nhờ anh Vinh - nhân
tình em - đánh xe xuống Cảng cố tìm cách rủ chị cùng lên Hà Nội, nhưng
cần nhất là cho xe chạy chậm, rồi nửa đường đỗ lại, nói dối rằng máy hỏng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.