HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 330

- Thực là “én lạc”! Ta đã đóng một vai kịch giữa cái sân khấu thiên nhiên

đầy sự nguy hiểm hãi hùng mà không ai biết tới!...

* * *

Trước cửa Nhà Hát Lớn, mấy ngọn cờ bay phất phới, những bồn hoa tắm

ánh sáng đèn. Một chiếc xe cứu hỏa chờ sẵn bên đường, vài người cảnh sát
đi đi lại lại dưới trời mưa lất phất. Trên trời mây che u ám, trăng, sao thưa
dần.

Kim Dung đứng co ro dưới một gốc cây sấu lớn, ngắm nhìn quang cảnh,

bỡ ngỡ, buồn rầu. Cô phân vân không biết có nên vào xem, hay về Hàng
Buồm ăn một bát cháo lót lòng vì từ sáng bụng cô chưa có một hột cơm.
Sau, sự hờn ghen khiến cô cần biết ai là người thay cô sắm vai Cúc Lệ, một
vai đào tuyệt khó mà nàng vẫn tự phụ ngoài cô ra, chẳng còn ai đủ tài đóng
nổi.

Kim Dung rút chiếc khăn san trùm lên đầu, che hai bên má cho bạn nghề

không nhận ra rồi cô mạnh bạo bước lên thềm. Cô lấy chiếc vé cuối cùng
để coi cảnh diễn cuối cùng. Vào rạp, màn chưa kéo, Kim Dung vội cúi đầu
lên tầng gác thứ ba, đứng trong chỗ tối, nhìn quanh. Cô thấy khán giả đều
có vẻ hài lòng vui thích, mấy người bạn trai, bạn gái của cô ngồi tầng dưới
cũng đều tươi tỉnh, ghé đầu vào nhau bàn tán, hình như họ đang phê bình
những vai khéo đóng, hoặc một đoạn diễn hay. Bên cạnh cô, mấy người trẻ
tuổi tranh nhau bình phẩm:

- ... Kim Dung, nếu đóng, chắc tuyệt hơn. Nhất là chỗ Cúc Lệ ru con

trong vườn trăng sáng...

- ... Mà Kim Dung lại đẹp hơn Như Hà nhiều lắm...

Kim Dung giật mình, lẩm bẩm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.