HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 329

vậy, hai tháng trời ròng rã toàn thể diễn viên cố công tập luyện, và Kim
Dung nhờ sắc đẹp, diễn xuất giỏi, giọng hay, đã vẽ trước mắt anh cái kết
quả mỹ mãn khi đem vở đó lên sân khấu.

Tối nay, một buổi tối náo nhiệt, tưng bừng, Nhà Hát Lớn ngập tràn ánh

sáng, người ta nô nức kéo đến thưởng thức những câu văn giễu đời, chua
chát của văn sĩ Hoàng Thanh, người ta bỏ tiền không tiếc để xem tài nghệ
của Kim Dung, một nữ tài tử được các báo hoan nghênh cổ động từ tuần lễ
trước, được ban quảng cáo in những chiếc ảnh đẹp tuyệt trần lên các tờ cáo
bạch dán khắp thành phố Hà Nội, Hải Phòng, Nam Định, in trên các tờ
chương trình phát cho khán giả trong rạp hát. Nhưng giữa lúc mọi người
đang mong đợi Kim Dung thì ở nơi đồng nước Kim Dung ngồi bó gối trên
vệ cỏ, ngửa mặt nhìn mây đen mà gan dạ bồn chồn.

Trần Vinh vẫn chưa chữa được xe, chàng nhọc mệt ngồi một chỗ, thở

dài. Tít đằng xa, tiếng còi tàu rít trong khoảng vắng, hai đốm lửa đèn đỏ
chói trông như cặp mắt một con quái vật văng mình đuổi bóng ai. Đoàn xe
đến gần, lãnh đạm chạy vụt theo dọc đường sắt xa thăm thẳm, để lại người
thiếu nữ thẫn thờ ngó theo... Thỉnh thoảng, một vài chiếc xe hơi ở Cảng về
Hà Nội, chiếu những vạch ánh sáng chói lòa trên đường nhựa, át hẳn bóng
trăng mờ. Mỗi một lần thấy chiếc xe nào sắp tới, Kim Dung hồi hộp đứng
giữa đường giơ tay phất chiếc mùi soa ra hiệu, nhưng những chiếc xe ấy cứ
lạnh lùng tiến thẳng, mặc cô thét gọi hết hơi. Dung tức điên, nước mắt lăn
xuống má.

Mãi đến gần khuya, Dung mới vẫy được chiếc xe của vợ chồng một

người Pháp ở Cảng lên, đỗ lại vui vẻ mời Dung cùng về Hà Nội. Dung bảo
Vinh lên tiện thể, song anh nói phải coi xe.

Ngồi trên nệm bông, kính che kín mít, Dung thấy ấm áp, dễ chịu, nghĩ

thầm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.