HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 35

Cái kiểu người Hà Nội

T

rời rét ngọt. Đài báo thế.

Tôi tự cho mình có cái thói quen lẩm cẩm là cứ thích ra đường dưới

những cơn mưa, cơn gió. Phố phường có một bộ mặt riêng khi trời mưa
gió. Nó âm u, buồn bã mang một nỗi buồn mênh mang man mác, gợi nhớ
gợi thương. Nhớ những người thân ở các nẻo chân trời xa, xa lắm. Thương
những người thân yêu đã khuất mà ta đã tiễn đưa trong cơn mưa bất chợt,
sấm chớp lóe trời. Nhớ thương được phơi rãi ngoài mưa gió mọc cánh mà
bay, hơn là giam giữ nó trong xó buồng kín mít nặng tiếng thở dài. Tôi, già
yếu lắm rồi vậy mà cái tính lẩm cẩm ấy vẫn đang mang. Tôi nghe có tiếng
người ngồi trong nhà, né tránh mưa dưới mái hiên khúc khích: “Cái lão già
kia trời đày, không sợ ốm chết à!”. Tôi không hề cảm sốt. Phơi mưa gội gió
về vẫn như thường, con cháu rất ngạc nhiên.

Đôi vế đùi đi bước nặng, như có chì đeo, tôi vẫn đều đều bước. Đến một

phố có nhiều nước từ lá cây rơi xuống đầu, không cần nhìn biển phố, tôi
cũng biết đó là phố Phan Thanh Giản (nay đổi là Nguyễn Hữu Huân). Tôi
dừng bước, ngắm nhìn một chú bé mươi mười hai tuổi, gày gò bé choắt, áo
quần mong manh ướt sũng đang dang vòng tay ngắn ngủi ôm thân cây lớn
bên hè, ngoi lên nhanh thoăn thoắt. Đôi bàn tay nó và bàn chân nó dính
chặt vào thân cây như có đanh đóng chặt vào, nó bật người lên như con khỉ
rừng, chớp mắt đã biến mất trên những cành lá um tùm. Nó leo lên cành đại
thụ ấy làm gì? Những người đứng dưới mái hiên tránh mưa, tôi cũng vậy,
đều đưa mắt hỏi nhau, không ai đoán được cái trò chơi này của nó. Một ông
già bỗng bật cười, nói bâng quơ, không ai nghe, ai đáp: “Thằng oắt này lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.