HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 37

Chủ thủng thẳng mời khách ngồi, pha nước. Tay bưng tách trà mời

khách, mắt ông hé mở nhìn thẳng mặt tôi, chợt bật tiếng khẽ reo lên:

- Ơ, tưởng ai hóa ra ông...

Tôi sững sờ, cắt tiếng ông.

- Tôi cũng vậy, hóa ra nhờ mưa đưa đẩy tôi đến ông tướng chơi tranh.

Ông Lâm, cái tên tôi đã quen tai, và mắt thì chưa thấy.

Vẻ vui mừng hiện trên mặt chủ nhân. Ông không gọi con gái bưng cà

phê khách uống ngoài hàng, mà đứng dậy lấy bộ “phin” mới, trắng tinh, tự
tay pha mời tôi thứ cà phê đặc biệt với thuật nhà nghề.

Trong lúc ông loay hoay tìm chai rượu tây quý giá trong tủ sách, cũng có

thể gọi là kho sách quý đủ loại, tôi nhìn cái lưng còm cõi của ông, nhìn cái
tách mà cà phê đang rỏ giọt, tai nghe tiếng mưa nặng hạt ngoài hiên, cảm
khái nhớ câu thơ cổ:

Sông hồ lần lữa thôn dâu

Giọt rồng xuân điểm, ngày thâu chìm chìm.

Tôi thưởng thức tách cà phê nóng, pha một thìa rượu rum. Cái hương vị

vạn thuở này mất đi mới một thời gian vài tháng mà tưởng như đã qua đi
vài thế kỷ ở trong tôi, giây phút gió mưa rét mướt này, tưởng như sống lại.
Cái nghệ thuật (hay là cái đạo) pha trà, pha cà phê, nấu rượu ta thưởng thức
thì được, nói ra thì khó. Cái khó ấy, các cụ tổ ta, đã qua nhiều thời đại, nói
đến rồi. Ta học lỏm các cụ, chỉ thực hiện được phần nhỏ đấy thôi, sánh sao
được cái phong lưu tiền bối.

Tách cà phê cho tôi tỉnh táo. Lúc này, chúng tôi mới nói tới tranh, mà đề

cập đến tranh tức là làm lễ chiêu hồn một số đông nghệ sĩ tài hoa mệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.