HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 376

Chiếc xe phải khó nhọc mới đứng lại được, ông phán nhảy xuống đất.

Thông Năng reo lên, vô tình như một anh chàng vô tội. Ông phán nắm vai
Năng, nhìn vào mắt Năng, lông mày hơi cau lại. Lòng ông thoảng có một
cơn gió lốc xoáy lên. Nhưng cơn gió ấy tan ngay khi cái lý luận mà ông tìm
thấy hôm đứng ngâm bài thơ “Thu”, lúc này, lại sống lại ở trong đầu. Ông
lắc hai vai Năng, như xưa ông vẫn làm thế mỗi lần rủ nhau đi hát:

- Sao? lâu nay không đến làm vài điếu chơi? Hay là chỗ anh em, tôi đã

có điều gì không phải với bác chăng? Này, lên xe ô tô nhân thể, về đằng tôi
đánh chén. Hôm nay ta uống thật say, có món thỏ xốt vang ngon lắm!

Hai người bạn ấy lên xe một cách vui vẻ, suốt dọc đường họ nói chuyện

huyên thiên - thật là đôi con người giấu đau khổ để đóng kịch và để làm ra
vô tư lự nhất đời.

(Đăng Tiểu thuyết thứ bẩy số 231/1938)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.