HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 6

Đời nó thế

Đ

ã lâu lắm, tôi không tiếp được tin tức của anh Thông, một người bạn

hiền có đức hạnh mà thầy mẹ tôi vẫn răn tôi nên lấy làm khuôn mẫu. Anh
người trong Thanh, hồi ấy ra Hà Nội trọ tại nhà tôi. Chúng tôi cùng học
một trường, một lớp, ăn một bàn, ngủ chung một chiếc giường tây.

Chúng tôi ít khi có sự bất bình, tuy chúng tôi vốn chẳng ưa nhau lắm, chỉ

đôi lần xảy ra cuộc cãi lý trong vài phút lại hòa ngay. Anh rất đứng đắn, rất
lễ phép và điều hơn hết đối với thầy mẹ tôi, anh coi như cha mẹ đẻ. Có lần
mẹ tôi bị ốm xoàng, anh tỏ vẻ âu sầu lo lắng, và hi sinh một ngày học để ở
nhà sắc thuốc, bóp đầu, nâng giấc mẹ tôi. Rồi nhằm vào lòng mê tín của
các cụ anh bàn nên cúng “dâng sao giải hạn” thì bệnh tất lui. Thế là anh
khăn áo chỉnh tề, bày vàng hương, thắp đèn, thắp nến, lăng xăng như một
anh cung văn vậy. Thầy mẹ tôi cảm động lắm, thế mà trong khi các ngài
đang cảm động, đang nức nở khen anh là người tử tế hiếm có thì tôi lại ngồi
vắt vẻo ở rạp chiếu bóng vỗ tay cười một vai ngộ nghĩnh khéo khôi hài. Vô
phúc cho tôi, cái tin ấy thầy mẹ tôi đều biết. Tôi bị một trận mắng nên thân.
Nghĩ anh Thông mách, tôi thù ra mặt. Nhưng chúng tôi vốn có lệ không
được giận nhau quá ba giờ.

Thầy tôi cũng thương anh hết sức. Bởi vì anh khéo chiều chuộng, khéo

nói, khéo cả chân tay. Buổi sáng, mặc tôi ngủ say, anh dậy sớm nhất, pha
trà sen mời thầy tôi uống và đón lúc thầy tôi muốn hút thuốc lào, anh vê
thuốc, đánh diêm, vắt chiếc cần trúc vào tận miệng thầy tôi, như thế, một cụ
già khó tính đến đâu, cũng phải đem lòng cảm mến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.