HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 7

Cả nhà khen anh có hiếu. Đối với thầy mẹ tôi anh còn tha thiết thế,

huống hồ đối với các cụ sinh ra anh thì còn hiếu thảo gấp trăm phần.

Anh lại được cả cái đức tốt là ghét ái tình.

Đừng ném cuốn tiểu thuyết văn chương mơ mộng, đĩ thõa trước mắt anh

ấy.

Đừng kể cho anh ấy nghe chuyện những tấm thân trắng như bột bánh trôi

của các cô đào chiếu bóng.

Đừng vớ lầm cái cán bút trong sạch của nhà đạo đức ấy mà viết những

dòng trai lơ để “thuốc” một ả nào.

Đó là những điều nghiêm cấm mà vẻ mặt lạnh lùng, và đôi mắt sâu sắc

của anh Thông đã dọa thầm tôi.

Không bao giờ anh chịu bỏ chiếc khăn xếp với chiếc áo the vá khuỷu.

Các bạn ở trường chế giễu, anh chỉ mỉm cười. Anh là một cái “thái cực” ở
bên tôi: một thằng chí ngoan, chí hiếu, nhũn nhặn, keo kiệt, khúm núm như
lão hủ nho, thế mà ông Trời sao lại bắt chung đụng với một thằng như tôi,
ham chơi, nghịch ngợm, hiếu để tâm, lễ độ tùy lúc, lại hay làm đỏm, hay
vòi tiền đi xem chiếu bóng. Thành thử, tôi bị thầy mẹ tôi ghét, mà anh càng
ngày càng được các cụ yêu, thường xì xào bàn kín rằng sẽ gả anh cho con
Mùi, em gái tôi hiện là lưu học sinh năm thứ ba trường nữ sư phạm.

Anh Thông có lẽ thám thính được cái tin mừng đó, lại càng cố mua

chuộc lòng tin yêu của các cụ, đến nỗi nịnh hót quá, lễ phép quá, khiến anh
có vẻ nô lệ như một con lừa vậy.

Có ai dám ngờ anh có gan khoác tay gái chơi đêm? Thế mà tôi đã gặp

anh đi cùng người đẹp, một đêm kia, trên bờ Hoàn Kiếm. Người đẹp ấy...
thì ra là cô bán kem, nước đá, mà các bạn trai đều nhẵn mặt và tôi nhớ đích
là con yêu tinh ấy đã khiến một người bạn thân thiết của tôi phải sáu tháng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.