HẠ TÂN LANG - Trang 117

Nhất thời nhưng lại đoán không ra, Thôi Minh Húc này, rốt cuộc là

đang muốn gì?

Ngoài đường tình cờ gặp Tề Gia mấy lần, tiểu ngốc tử vẫn là một bộ

dáng mệt mỏi bộn bề nhiều việc, không phải đi chỗ này thì là đi chỗ khác.

Ninh Hoài Cảnh gọi y lại, nói vài tính xấu của Thôi Minh Húc cho y,

lại nói tiểu Tề đại nhân phải vất vả rồi, cố nhượng hắn một chút là được.

Từ Khách Thu ở một bên trợn trắng mắt.

“Đại ca hắn cũng không thèm nhường hắn, ngươi bảo y nhường hắn,

vậy ai nhường y?”

Tiểu Tề trước sau vẫn nhe răng ha hả cười.

“Không sao, ta biết mà.” Cúi đầu, ôm một đống giấy bút cùng điểm

tâm rời đi.

Đợi y đi xa, Từ Khách Thu mới thở phì phò nói.

“Ai nhìn vào cũng hiểu, chỉ có gã Minh Húc ngu ngốc mắt mù kia mới

nhìn không hiểu, còn nói gì mà thiên hạ đệ nhất tài tử!”

Ninh Hoài Cảnh vỗ vỗ lưng y, kéo y đi tiếp.

Này một năm trời đông giá rét, Trung Liệt Bá, cũng chính là cha của

Từ Khách Thu, đột nhiên bệnh nặng, tuy mạng còn, nhưng cả người bị liệt,
có lẽ cả đời này cũng không đứng dậy nổi nữa.

Phu nhân Từ gia cùng hai đứa con dâu khóc đến hôn thiên địa ám,

Vấn Thu và Hàn Thu thay phiên ngồi bên giường trông chừng, trong phủ
đâu đâu cũng là mùi dược liệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.