HẠ TÂN LANG - Trang 119

Nữ nhân nghe tiếng, không quay đầu lại, nhìn gương gật gật đầu, có

điểm cứng nhắc, chỉ là môi còn tô đỏ, vẻ mặt cũng đã xuống sắc rất nhiều.
Một người bị vứt bỏ thật lâu, nhiệt tâm cỡ nào cũng sẽ lạnh đi, tâm chết,
mệnh cũng mất đi một nửa. Nàng hiện tại mỗi ngày đều im lặng ngồi trong
phòng, soi gương, chải đầu, vẽ mày. Có đôi khi hứng khởi sẽ ngâm nga
mấy câu, ngẫu nghiên còn có thể đứng dậy xoay vài vòng, dáng điệu thướt
tha. Chuyện Trung Liệt Bá bệnh nặng, không ai nói cho nàng, hiển nhiên
nàng cũng sẽ không biết.

Từ Khách Thu nghĩ muốn nói cho nàng, lời đến bên miệng lại nuốt trở

vào, khẽ cắn môi, đóng cửa bước ra ngoài.

Gần cuối năm, ai nấy đều chuẩn bị cùng người nhà đoàn tụ. Sinh ý của

Xuân Phong Đắc Ý lâu cũng giảm đi không ít, tuy nhiên tú bà lắm trò nhiều
mánh, trên lầu dưới lầu vẫn là ca múa trêu đùa, náo nhiệt không kém xưa là
bao. Ngồi trong phòng ở tuốt trên lầu, tiếng cười nói cũng như chỉ cách một
vách gỗ.

Trong phòng thứ ba phía bên trái của phòng thiên tự nhị hào, Từ

Khách Thu không đốt đèn, nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài hành lang xuyên qua
khe cửa, chiếu đến sa mạn, một mảnh đỏ rực.

Từ Khách Thu ngồi trên giường, nghe dưới lầu ca cơ đang y hi mà đàn

hát, là “Tương tư điệu”. Mẹ nói, đây là khúc năm xưa bà hát hay nhất, năm
đó ở Giang Nam không ai không biết. Trong chốc lát, ca khúc đổi sang
“Trường tương tư”, tiếp đến là “Điệp luyến hoa”, “Tử dạ ca”… Giữa chốn
trăng hoa ca từ cũng toàn nói về tình yêu, đau khổ vấn vương. Cho dù là
lưỡng tình tương duyệt, tình nồng ý mật, kỳ thực tối nay là vợ chồng, sáng
mai mở cửa đi ra, biết ai còn nhớ được ai?

Miên man suy nghĩ rất nhiều, có khi nhớ đến Trung Liệt Bá nằm một

chỗ trên giường, có khi nhớ đến đôi môi đỏ tươi của mẹ, cũng có lúc nhớ
tới bóng dáng vội vàng của Tề Gia, rồi lại nhớ đến Hoài Tuyên và Tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.