HẠ TÂN LANG - Trang 120

Dung mà Ninh Hoài Cảnh thường hay nói. Từ Khách Thu chợt thấy có chút
hoảng hốt, thậm chí còn không nghe được tiếng cửa phòng bị khai mở.

Thẳng đến khi hào quang trước mắt bị một thân ảnh nam nhân cao lớn

che mất, Từ Khách Thu mới theo bản năng ngẩn đầu, “Hoài Cảnh a…”

Hắn rất ít khi gọi tên Ninh Hoài Cảnh, xưa nay đều là mang cả họ lẫn

tên ra mà gọi, khi đùa thì bảo hắn tiểu Hầu gia, khi mắng thì bảo hắn không
tiền đồ. Gọi thẳng tục danh thân thiết đến vậy, ngay cả Từ Khách Thu cũng
không phát hiện, ngữ điệu của mình thật giống như khi Ninh Hoài Cảnh mở
miệng “Khách Thu a…”

Ninh Hoài Cảnh trả lời. “Ừ, là ta. Ta ở đây.”

Đưa tay ôm Từ Khách Thu vào lòng, lúc này người nọ mới thở dài

một hơi. Ninh Hoài Cảnh vỗ vỗ lưng y, thanh âm trầm thấp, thực ôn nhu.

“Không sao, không sao cả, có ta ở đây.”

Từ Khách Thu không biết có nghe được không, đưa tay gắt gao vòng

qua lưng hắn, tựa như một đứa nhỏ bị kinh hách khó khăn lắm mới tìm
được chỗ dựa.

Ninh Hoài Cảnh đem những sợi tóc tán loạn của y búi lại, kiên nhẫn

chờ y mở miệng.

Qua thật lâu sau, người bên dưới mới bắt đầu.

“Hắn năm đó là một người rất cao to…” Từ Khách Thu nói. Lần đầu

tiên gặp, mình phải dùng hết sức ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt hắn,
đứng trước hắn, cảm giác hắn cao thật cao, tựa như người khổng lồ đỉnh
thiên lập địa trong thần thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.